"Nhưng người đánh chết bọn họ là thuộc hạ của Quận Vương Phủ. Giả sử Vương Trường Tử không hạ lệnh, bọn họ nào dám ngông cuồng mà đánh chết bốn mạng người nhà Bạch lão tam?" Bốn mạng người nhà Bạch lão tam cũng không bằng một mạng của Nguyên Minh Viễn, đấy chính là khoảng cách giữa quan lại và dân thường, trong lòng dù có bi thương nhưng cũng không thể không phục.
Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt cất lời: "Bổn công tử không muốn nghe lí luận của các ngươi."
Đinh đại nhân im bặt, liền cung kính khom lưng xuống: "Bẩm, ti chức biết sai rồi."
Gương mặt Xương quận vương trương phình như màu gan heo, sau khi nín nhịn hồi lâu, ông ta mới cố gắng hết sức đè nén lửa giận trên đầu mà quỳ rạp xuống đất. Quản gia Quận Vương Phủ kinh ngạc đứng một bên, vốn định tiến lên che ô thì liền bị ông ta đẩy ra.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者