Đợi đến khi Tiểu Hoa Tử đun nước xong, vị chủ quán bỗng dưng chạy ra ngoài lúc nãy đã trở về. Đúng lúc nhìn thấy Tiểu Hoa Tử và Mộc Vũ đang tự mình xách nước nóng, ông ta đột ngột dừng lại thở hổn hển, cũng không nói được câu nào.
Mộc Vũ thản nhiên liếc nhìn ông ta một cái, lúc này vị chủ quán đang ngơ ra mới trở lại bình thường, vội vã tiến lên trước: "Để tiểu nhân làm, để tiểu nhân làm."
Xách nước đến lầu hai, chủ quán "rầm" một tiếng quỳ xuống trước cửa: "Thảo dân bái kiến công tử."
Ngọc Châu mở cửa ra, mỉm cười nói: "Chủ tử không thích có người làm phiền."
"Thảo dân hiểu được." Chủ quán cung kính dập đầu xong liền kích động đứng dậy, không cách nào diễn tả nỗi xúc động và kinh ngạc trong lòng mình. Ông ta đã sớm đoán được nhóm người này không phải người bình thường, thật không ngờ quả thực là như thế.
"Đi xuống đi, có gì chủ tử sẽ cho mời, mọi người không cần quấy rầy chủ tử."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com