Giờ Tuất, Minh Tâm trở lại. Y phục thấm máu cùng với mồ hôi. Mặt mày trắng bợn. Từng bước, bước về phòng.
Hắn bị phạt năm mươi roi, hắn không dám nhớ lại cảnh tượng đó. Dây roi được làm dây liễu gai, một roi cũng đủ làm người khác ốm bệnh. Hắn phải chịu năm mươi roi cả người đau đớn khinh khủng.
Hắn về trời cũng đã tối, hắn vào phòng đóng cửa, hắn đi đến bên giường ngã người xuống, hắn chỉ nằm sấp chứ không nằm ngửa sẽ đụng đến vết thương.
Bị phạt năm mươi roi, hắn mệt mỏi nên thiếp lúc nào cũng không biết.
Tiếng "khét" vang lên cánh cửa phòng hắn từ từ mở ra, một người bước vào nhẹ nhàng đóng cửa đi đến bên giường.
Người vào hắn không ai khác chính là Thiết Phong Minh, y biết hắn chịu năm mươi roi rất đau, lúc Thái Huyền trưởng lão rời đi, y bảo với ông để lại cho y lọ thuốc.
Trong phòng không có ánh sáng, y đành nhờ ánh sáng của mặt trăng mà thăm dò hắn.
Minh Tâm vì mệt mỏi nên ngủ thiếp đi không biết y đến, y phong bế giác quan của hắn để không đánh thức hắn, y đi đến thắp nến soi sáng căn phòng.
Y nhìn thiếu niên nằm trên giường thở dài, y đi đến đỡ hắn ngồi dậy để hắn dựa vào người mình. Thiếu niên ngây thơ nằm trong lòng y.
Y lại thở dài nhìn hắn, từ từ cởi từng lớp y phục của hắn, cởi xong y nhìn lại trên người hắn đấy vết thương. Y vươn tay sờ vào những vết thương ấy, có lẽ những tháng ngày sau này ngươi sẽ chịu những đau đớn hơn như vậy những.
Y lấy lọ thuốc mà Thái Huyền trưởng lão để lại xoa lên vết thương. Mặc dù hắn ngủ nhưng lại cảm nhận được cảm giác nhẹ nhàng và mát mẻ.
Y bôi thuốc xong liền truyền vào linh lực thăm dò linh mạch của hắn.
Một lúc sau, y mới thu hồi linh lực và mặc lại y phục cho hắn. Khi xong hết y liền giải phong bế giác quan cho hắn.
Y nhìn hắn một hồi mới rời đi, bỗng nhiên vạt áo của y bị ai đó nắm lấy. Y quay người lại mới biết Minh Tâm đang nắm lấy vạt áo.
Minh Tâm mơ màng nắm lấy vạt áo của y, nhỏ giọng nói:"Huynh đừng đi có được không?"
Y ngạc nhiên với cách xưng hô của hắn nhẹ nhàng nói:"Ngươi nhận nhầm người rồi."
Minh Tâm nói:"Ta không nhận nhầm chính là huynh, người cứu ta năm đó còn tặng ta chiếc khăn tay!"
Y nghe vậy chẳng nói gì, một lúc sau y nghe thấy tiếng thở đều đều của hắn liền biết hắn đã ngủ, y vươn tay nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang nắm lấy vạt áo của y.
Y đặt hắn nắm lại trên giường, đắp chăn cho hắn mới rời đi, y bước khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Y đi về phòng chưa được bao lâu thì y phun máu, Thái Huyền trưởng lão bảo y nên phong bế linh mạch để tránh bị nội thương nghiêm trọng, vậy mà y không nghe lại đi chữa thương cho đồ đệ của y.
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, y lau đi máu trên khóe môi. Y nói:"Là ai?"
Người bên ngoài đáp:"Là con, Luân Vọng! Người vẫn chưa nghỉ sao, sư tôn?"
Thiết Phong Minh ngồi xuống ghế nói:"Ngươi vào đây đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi!"
Luân Vọng mở cửa bước vào trong, thấy sư tôn của hắn ngồi đó lạnh lùng nhìn hắn nói;"Đóng cửa lại."
Luân Vọng làm theo lời y, đóng cửa lại. Lúc này hắn cảm nhận được uy áp của Đại Thừa kỳ. Y lạnh lùng nói:"Quỳ xuống!"
Luân Vọng bị uy áp đè quỳ xuống, hắn ngước mặt nhìn y, y nói:"Ngươi tưởng có thể giấu ta những chuyện mà ngươi làm sao?"
Luân Vọng sợ hãi cúi đầu xuống,"Sư tôn, chắc người hiểu lầm chuyện gì đó rồi. Con không hề làm gì hết!"
Y cười lạnh:"Không hề làm gì hết sao? Chuyện ngươi nói là ngươi mồ côi cha mẹ là sao? Chuyện con quỷ ở cấm địa như thế nào? Cùng với chuyện của ngày hôm nay nữa?"
Đồng tử của hắn co lại, không thể nào làm sao y biết hết tất cả được chứ. Hắn giấu rất kĩ làm thế nào mà y biết được chứ!
"Ngay từ lúc ta gặp ngươi đã có cảm giác đã gặp ngươi ở đâu nhưng sau khi ta thấy ngọc bội đó ta mới biết được ngươi là người của Lục Nhàn Hào."
"Chuyện con quỷ ở cấm địa rất dễ để biết, ngươi là thiên tài tất nhiên có thể tự mình bắt nó nhưng ngươi lại không bắt nó còn sai khiến nó tấn công sư đệ của mình."
"Chuyện của ngày hôm nay ta không biết ngươi có thù oán gì với hắn, nhưng ngươi làm như vậy nếu bị người khác biết được chắc chắn ngươi sẽ bị đuổi ra khỏi môn!"
Luân Vọng nghe y giải thích từng chuyện mà hắn làm, hắn run rẩy, cuối cùng vẫn không thể qua mắt được y.
Luân Vọng bò đến nắm lấy y phục của y cầu xin,"Sư tôn, ta biết sai rồi! Người đừng đuổi ta ra khỏi môn có được không?"
Thiết Phong Minh lạnh lùng nhìn hắn nói:"Biết sai ư? Ngươi làm ra những này rồi đi cầu xin ta tha sao! Ngươi là nam nhi hay là nữ nhân vậy? Ta phạt ngươi chép tất cả những điều luật trong môn và cấm túc ngươi ba tháng!"
Luân Vọng cuối cùng cũng buông tay ra khỏi y phục của y, đập đầu tạ ơn,"Đa tạ, sư tôn!"
Sau khi đập đầu hắn liền đứng dậy mở cửa chạy đi khỏi, hắn thật sư không dám ở đó.
Sau khi hắn rời khỏi y cũng thu lại uy áp, miệng y phun ra máu, y nhìn vũng máu trên mặt đất thầm nghĩ, xem ra nội thương ngày càng nặng rồi.
Y thở dài rồi đóng cửa, thỏi nến đi nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Minh Tâm dậy khá sớm. Hắn nhìn xung quanh rồi bước xuống giường liền ngạc nhiên cơ thể của hắn có vẻ nhẹ hơn một chút, vết thương không còn cảm thấy đau nữa!
Hắn nghĩ đi nghĩ lại mới nhớ tối hôm qua hắn có nắm lấy vạt áo của y, vì quá tối với mơ màng không nhìn thấy mặt y. Hắn thầm nghĩ, có phải lại người mà hắn đang tìm hay không?
Hắn nghĩ đến đây thấy nhất định không có khả năng nên hắn cũng chẳng tốn thời gian mà nghĩ thêm liền đi thay đồ luyện tập.
Hắn bước ra khỏi phòng thì đã thấy Thái Huyền trưởng lão và Sa Hoàng trưởng lão đến. Sớm như vậy mà hai vị trưởng lão đến tìm y có việc gì vậy nhỉ?
Hắn cũng không rảnh nghĩ về chuyện đó nên đi đến chỗ khác luyện tập.
Hai người đẩy cửa bước vào thì đã thấy y ngồi trên ghế cầm văn chương xem, y bỏ văn chương xuống nhìn hai người mới nói:"Ta muốn đi đến Kiếm Băng Dương môn để gặp chưởng môn về chuyện của Công Trạch!"
Công Trạch là đệ đệ của chưởng môn Kiếm Băng Dương – Công Tuấn, từ nhỏ huynh đệ bọn họ cùng vui vẻ và yêu thương nhau, năm Công Tuấn mười bảy tuổi, cha mẹ bọn họ bị ám sát nên mới chết. Lúc đó hắn đã được bổ nhiệm lên làm chưởng môn đời tiếp của Kiếm Băng Dương. Sau khi hắn lên làm chưởng môn thì Kiếm Băng Dương không ngừng nổi trội hơn các môn phái khác, nhưng chỉ kém Sơn Quân môn một chút.
(Giải thích:
Những môn phái đứng đầu tu chân giới.
Sơn Quân môn, Kiếm Băng Dương, Lục Nhàn Hào, Thủy Khiết Tâm.)
Tình tính của hắn có thể nói là cương trực, hắn không giống với đệ đệ của hắn. Hắn luôn đặt công việc lên hàng đầu nhưng hắn vẫn cân bằng với sự yêu thương của hắn với đệ đệ hắn. Công Trạch thì ngược lại với đại ca của hắn, hắn biết đại ca hắn yêu thương hắn nên hắn đi làm loại khắp nơi, lúc nào cũng mang phiền phức về cho đại ca hắn. Công Tuấn luôn phiền lòng vì hắn, nhưng biết làm sao được. Hắn chỉ còn một đệ đệ duy nhất này thôi, hắn phải bảo vệ đệ đệ của mình.
Thái Huyền trưởng lão và Sa Hoàng trưởng lão không nói gì chỉ nhìn y thở dài.
Thái Huyền trưởng lão đến bắt mạch, một lúc sau ông mới bỏ tay cau mày nhìn y nói:"Ngài lại không chịu nghe lời ta. Nội thương của ngài càng ngày càng nghiêm trọng, nếu cứ như vậy ngài sẽ chết đấy!"