Đừng bàn chuyện sau đấy còn bị hắn ta nhốt lại, những năm tháng địa ngục không thấy ánh mặt trời ấy cô làm ầm ĩ hết lên, không thèm nói lý cũng chỉ vì muốn để hắn ta biết cô đau đến nhường nào.
Bây giờ, hắn ta đã biết.
Nước mắt cô, lặng yên rơi xuống boong tàu.
Một chiếc áo khoác nhẹ nhàng khoác lên người cô, áo lông mềm nhẹ mang theo mùi hương quen thuộc.
"Tiểu Lăng" là giọng Bùi Tử Hành, dịu dàng nhưng khàn khàn: "Ngoài này lạnh, vào với anh đi. Sau này chúng ta… sẽ sống thật tốt."
Trong khoảng thời gian này, hắn ta đã từng nói bọn họ sẽ sống thật tốt rất nhiều lần.
Vốn dĩ Hạ Lăng không tin bọn họ sẽ hạnh phúc bên nhau, nhưng giờ phút này, nhìn hắn ta vì cô mà khổ sở như thế, trả giá nhiều như thế. Đột nhiên, cô tuyệt vọng nghĩ, chẳng lẽ đây chính là số mệnh sao. Vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn về bên hắn ta, hận hắn ta tàn nhẫn, lại thương hắn ta.
Nếu đã trốn không thoát, vậy cứ thử xem có hạnh phúc được không.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com