Hắn ta bôi thuốc mỡ lên vết thương của Hạ Lăng.
Thuốc mỡ mát lạnh, cơn đau nơi vết thương của cô nhanh chóng dịu đi. Dưới ánh đèn thuỷ tinh u ám, cô lẳng lặng nhìn hắn ta. Bên khoé môi hắn ta cũng có một vết bầm, trên người có mấy vết máu chưa khô, nhìn qua không giống như ngày thường, lột đi vỏ ngoài ung dung, ôn hoà ngày thường, chỉ còn lại thô bạo, chật vật, hung ác.
Đây là lần đầu tiên Hạ Lăng thấy hắn ta mất khống chế như vậy, dù năm ấy bọn họ có cãi nhau, hắn ta cao ngạo trừng phạt cô, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta. Không giống như bây giờ, hắn ta mặc kệ tất cả, như một nam sinh mới biết yêu, đánh nhau vì mối tình đầu của mình.
Cô bất giác ngẩn người.
"Đang nhìn gì thế?" Bùi Tử Hành bôi thuốc cho cô xong, hỏi.
Hạ Lăng dời tầm mắt: "Không có gì."
Hắn ta không hỏi gì nữa, đặt cô nằm xuống, đắp chăn cho cô: "Em ngủ sớm đi."
"Còn anh thì sao?" Hạ Lăng hỏi: "Vết thương của anh... có nặng lắm không?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com