webnovel

Chương 489: An Noãn, cô là con gái của Thẩm Diệc Minh (1)

Biên tập viên: Nguyetmai

Thẩm Thần Phong tức giận hừ giọng, "Ông nội, ông thiên vị cũng quá lộ liễu rồi đấy. Ngày nào cháu và Thần Bằng cũng đến bệnh viện thăm ông, sao trong mắt ông chỉ có một mình Noãn Noãn thế?"

 Miêu Dung cười nói, "Ai bảo con không phải là con gái?"

 "Đúng là không có công lý mà. Con chỉ nghe người ta nói trọng nam khinh nữ, chưa bao giờ nghe nói trọng nữ khinh nam cả. Chẳng lẽ An Noãn còn có thể nối dõi tông đường cho nhà họ Thẩm chúng ta à?"

 Miêu Dung cốc mạnh lên đầu anh ta một cái, "Thằng bé này, ăn nói thế à?"

 Ăn cơm xong, An Noãn dỗ cho ông cụ ngủ, tất cả mọi người nhà họ Thẩm mở cuộc họp gia đình ở phòng sách của Thẩm Diệc Minh.

 Bầu không khí có chút nặng nề, An Noãn tìm một góc ngồi xuống, tim đập điên cuồng.

 Giọng nói hùng hậu của Thẩm Diệc Bái truyền khắp các góc phòng sách, "Hôm nay họp gia đình, nội dung mọi người đều biết rồi. Chúng ta đã mời chuyên gia nổi tiếng nhất trong ngoài nước hội chẩn, đều nhận được cùng một kết quả, nếu như làm phẫu thuật, tỷ lệ thành công không tới 10% ."

 Nghe đến đây, An Noãn im lặng rơi nước mắt.

 Mạc Trọng Huy ở ngay cạnh cô, nắm chặt tay cô nhưng bị An Noãn dùng sức hất ra.

Thẩm Diệc Minh nhìn thấy, ông nhướng mày, khẽ híp hai mắt lại.

 "Nếu như không làm phẫu thuật, dùng thuốc chữa trị, có lẽ vẫn được mấy năm. Bây giờ, tôi muốn nghe ý kiến của mọi người."

 Sau khi Thẩm Diệc Bái nói xong, tất cả mọi người đều im lặng, ai cũng cúi đầu, vẻ mặt cứng lại.

 "Noãn Noãn, bác cả muốn nghe ý kiến của cháu."

 An Noãn bị gọi tên, ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn đang chảy ròng ròng, nghẹn ngào nói, "Cháu không biết, cháu không biết có nên làm phẫu thuật không."

 Mạc Trọng Huy đưa tay khoác lấy vai cô, vẫn bị An Noãn hất ra.

 Lúc này, càng nhiều người chú ý đến hành động không hòa hài của bọn họ hơn.

 "Để em nói mấy câu đi." Mắt Tiết Ngọc Lan đỏ lên, "Đừng làm phẫu thuật, nếu như có chuyện gì, có hối hận cũng không kịp."

 Đậu Nhã Quyên thì nói: "Nhưng nếu như không làm phẫu thuật thì chúng ta cam tâm sao? Không làm phẫu thuật có nghĩa là ba chỉ còn có hai năm, hai năm ngắn ngủi biết bao, chớp mắt là đã hết."

 Thẩm Diệc Minh hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Noãn Noãn, hậu quả của hai loại phương án, bác dâu của cháu đều nói rõ rồi, có làm giải phẫu hay không, lần này sẽ để cho cháu quyết định."

 "Không, cháu không muốn quyết định, cháu không chọn cách nào cả."

 An Noãn khàn giọng gào lên, chạy ra khỏi phòng sách.

Không khí bên trong quá ngột ngạt, lời bàn luận của ai cũng như đang quyết định sống chết của ông cụ.

 Cô thật hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ, ông ngoại không bị bệnh, trong nhà ai cũng yên ổn.

 Sau khi An Noãn chạy ra ngoài, Mạc Trọng Huy liền đuổi theo cô. Lúc đuổi đến cửa, Thẩm Diệc Minh đột nhiên gọi hắn lại, "Huy, khoảng thời gian này tâm tình An Noãn không ổn định lắm, hy vọng cháu có thể chăm sóc tốt cho nó."

 Mạc Trọng Huy mím môi, "Vâng ạ."

 Hắn tìm được cô dưới một cái gốc cây. Trong bóng tối, cô ngồi xổm dưới gốc cây, hai tay ôm chặt mình, co thành một khối, nhìn vô cùng đáng thương.

 Hắn thật muốn bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình, không để cho cô chịu bất cứ tổn thương gì, nhưng luôn có một số việc không nằm trong phạm vi khống chế của hắn. Hắn cũng cảm thấy cực kỳ bất lực.

 Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh cô, kéo cô lên, ôm chặt cô vào lòng.

 "Mạc Trọng Huy, anh buông em ra."

 "Ngoan, muốn khóc thì cứ khóc trong lòng anh. Sau khi khóc xong, em vẫn phải đưa ra lựa chọn."

 An Noãn khàn giọng nói: "Hai năm quá ngắn, em sợ em sẽ không bắt kịp nó."

 "An Noãn, rất nhiều thứ chúng ta đều không bắt được, ví dụ như thời gian, ví dụ như sinh mệnh của con người. Con người sống trên đười luôn sẽ có sinh ly tử biệt, chúng ta đều phải đối mặt. Cho dù là hai năm hay là năm năm, cuối cùng ngày đó vẫn sẽ đến. Em phải biết, có một số người vội vàng rời xa em, vẫn có nhiều người đang ở bên cạnh em."

 Năm đó lúc ông cụ Mạc rời đi hắn cũng an ủi bản thân như vậy, chỉ là khi đó bên cạnh hắn không có người hắn yêu.

 Cuối cùng nhà họ Thẩm nhất trí quyết định không làm phẫu thuật, chỉ dùng thuốc để chữa trị. Không có ai dám mạo hiểm, chỉ có thể lựa chọn chữa trị bảo thủ.

 Hai năm, An Noãn không dám nghĩ đến mấy chữ này, chỉ hy vọng mỗi ngày trôi qua thật chậm.

 Sau khi xuất viện, tinh thần ông cụ Thẩm tốt hơn nhiều, suốt ngày đòi đi Sơn Đông một chuyến thăm bạn cũ của mình.

 Ngày nào An Noãn cũng khuyên, "Ông ngoại, ông vừa mới khỏe lên một chút, không thể lặn lội đường xa được."

 Mấy lần cô khuyên nhủ làm ông cụ tức giận, không vui nói: "Có phải mấy đứa muốn ba mang tiếc nuối mà chết đi không? Ba muốn đi thăm bạn cũ của mình trước khi chết, chút nguyện vọng nhỏ này cũng không thể thỏa mãn cho ba à?"

 Ông cụ đã nói đến nước này rồi, không có ai dám nói gì nữa.

 Cuối cùng Thẩm Diệc Minh, An Noãn, Mạc Trọng Huy cùng ông đến Sơn Đông.

 Vừa xuống máy bay, bọn họ đến công viên vĩnh hằng. Công viên vĩnh hằng có người chuyên môn dọn dẹp, ngày nào cũng đều đặt một bó hoa tươi lên trước bia mộ của chiến hữu ông ngoại.

 Hôm nay, ông cụ đích thân mua một bó hoa, lúc ông đặt bó hoa trước bia mộ của chiến hữu, nước mắt ông cụ dâng đầy lên mắt.

 "Ông Chu, tôi đến thăm ông đây, Diệc Minh và Noãn Noãn cũng tới. Đây cũng là lần đầu tiên Noãn Noãn đến thăm ông, tôi giới thiệu với ông một chút."

 Ông cụ kéo An Noãn đến bên cạnh, giới thiệu, "Con bé này chính là An Noãn, là con gái của Diệc Như, nó rất hiền lành, đơn thuần, nếu như ông còn sống, ông nhất định sẽ rất thích nó."

 Ông cụ Thẩm nói rồi lại nghẹn ngào, nói với An Noãn, "Cháu gái, mau gọi ông nội đi, để ông nội nhìn cháu thật kỹ."

 An Noãn mím môi, nhẹ giọng gọi tiếng "ông nội".

"Huy, cháu cũng qua đây."

 Ông cụ Thẩm lại kéo Mạc Trọng Huy qua, nói với người trên mộ bia, "Đây là Mạc Trọng Huy, chồng của Noãn Noãn, một cậu thanh niên rất có tiền đồ. Khách sạn, trung tâm thương mại, rạp chiếu phim dưới tên nó đã phân bố khắp cả nước. Đáng quý nhất chính là nó và Noãn Noãn đã đi qua mười mấy năm, hai đứa trải qua rất nhiều khó khăn, bây giờ cuối cùng cũng ở bên nhau, mấy ngày trước đã đăng ký kết hôn rồi. Con bé này đột nhiên thành người của nhà họ Mạc, tôi thật sự không nỡ. Nếu như ông vẫn còn, chắc chắn cũng sẽ không nỡ."

 An Noãn kéo cánh tay ông cụ, "Ông ngoại, sao ông lại nói với người ta những điều này."

 Ông cụ Thẩm cười, thản nhiên nói, "Ông ngoại chỉ muốn nói lời trong lòng với bạn cũ, cất giấu trong lòng quá nhiều, chỉ có đối mặt với bạn cũ mới có thể nói ra."

 "Ông Chu, Diệc Minh rất xuất sắc, hoàn toàn di truyền từ ông, nó còn rất hiếu thuận. Tôi rất cảm ơn ông đã cho tôi đứa con trai này. Bọn nhỏ đều giỏi như vậy, cho dù ngày nào đó tôi đi xuống gặp ông, cũng có mặt mũi rồi."