"Ông ngoại, ông không thể nói như vậy được!" An Noãn rất nghiêm túc ngắt lời ông cụ.
Ông cụ Thẩm cười, "Cháu gái ngốc, ông ngoại lớn tuổi rồi, một ngày nào đó sẽ ra đi. Nếu không phải không bỏ được cháu lại, ông đã sớm muốn đi rồi, ông rất nhớ mẹ cháu."
An Noãn mím môi, nhẹ nhàng ôm lấy ông cụ, khàn giọng nói: "Ông ngoại, ông nhất định phải thật khỏe mạnh nhìn cháu lấy chồng, nhìn cháu sinh con, sau này còn phải bồi dưỡng con của cháu thành người xuất sắc như bác hai nữa."
Ông cụ Thẩm cười khổ, "Ông ngoại cũng muốn, nếu như cháu và Huy nhanh chóng sinh con, có lẽ ông ngoại còn có phúc gặp mặt một lần."
Vô hình trung ông cụ lại gây thêm áp lực cho An Noãn, nhưng bụng cô luôn không chịu hăng hái, cô đã sớm bắt đầu sốt ruột rồi.
Có lẽ Mạc Trọng Huy nhìn ra tâm tư của cô, vòng cánh tay dài ôm chặt vai cô, cười nói: "Chúng ta thuận theo tự nhiên, nhất định sẽ nhanh chóng có tin tức tốt."
Bọn họ ở quê chiến hữu của ông hai ngày, trong nhà ông Chu đã sớm không còn người thân, chỉ còn nhà cũ, mấy chục năm không có ai ở, cũng không sửa chữa lại, dường như sắp sập rồi.
Ông cụ Thẩm tự trách nói, "Là ba sơ sót, Diệc Minh, con tìm người sửa lại căn nhà này một chút, cho dù không có ai ở cũng không thể để nó sập được."
Thẩm Diệc Minh gật đầu đồng ý.
Mặc dù đến chỗ này mấy lần rồi nhưng ông không hề về đây, cũng không đến công viên vĩnh hằng. Dù sao vừa sinh ra ông đã đến nhà họ Thẩm, đối với nơi này, đối với người ba chưa bao giờ gặp mặt đó, ông không có một chút tình cảm nào cả.
Đi Sơn Đông một chuyến rồi trở về Bắc Kinh, có lẽ là ông cụ Thẩm bị mệt nên sắc mặt không tốt lắm.
Thẩm Diệc Minh rất bận, không có thời gian ở bên ông cụ, là An Noãn hàng ngày ở bên cạnh ông cụ, bầu bạn với ông, chăm sóc ông.
Mặc dù tinh thần ông cụ không tốt lắm, nhưng hình như chỉ cần An Noãn ở bên cạnh mình, ông cụ sẽ rất vui.
Mấy ngày nay Mạc Trọng Huy đột nhiên bận rộn, có một hạng mục hợp tác với nước ngoài, phải bay ra nước ngoài một chuyến.
Từ sau cuộc điện thoại thần bí đó, An Noãn luôn cau có với hắn, hai người cứ ở trạng thái không lạnh không nóng.
Lần này nói là ra nước ngoài bàn chuyện hợp tác, An Noãn không nhịn được lại nghi ngờ.
Đêm hôm đó, cả nhà tụ tập ăn tối với nhau.
Ông cụ Thẩm đột nhiên nói, "Huy ra nước ngoài bàn chuyện hạng mục, Noãn Noãn cháu cũng đi cùng đi, cả ngày ở nhà với ông già, cháu cũng nên có cuộc sống của mình, coi như là ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật đi."
An Noãn đang có chút do dự.
Mạc Trọng Huy đột nhiên thản nhiên nói một câu, "Ông ngoại, lần này cháu ra nước ngoài tương đối nhiều việc, có lẽ không có thời gian đưa cô ấy đi chơi."
Sắc mặt An Noãn lập tức sầm xuống, lửa giận dâng lên trong lòng. Nhưng vì ông cụ Thẩm đang ở đây, cô cố gắng nín nhịn, không phát tiết ra ngoài.
"Vậy à, vậy thì chờ lần sau đi, công việc quan trọng, hưởng tuần trăng mật có thể lùi lại sau. Xem ra con bé này chỉ có thể ở nhà với ông già này rồi."
Mạc Trọng Huy giống như không xảy ra chuyện gì, vẫn đang không ngừng gắp thức ăn vào bát cô.
"Đừng gắp nữa, em không thích ăn." An Noãn gắp hết thức ăn hắn gắp cho ra ngoài, giọng rất khó chịu.
Ông cụ Thẩm cười trêu chọc, "Con bé này, cháu không đưa nó đi cùng, còn tức giận rồi chứ."
Ông cụ nói rồi đích thân gắp thức ăn cho cô, cười nói: "Cháu phải ủng hộ đàn ông làm sự nghiệp, đừng không phóng khoáng quá, ở nhà với ông nhiều hơn không được sao?"
An Noãn khó chịu trong lòng.
"Cháu ăn no rồi, mọi người cứ ăn thong thả."
Cô đặt bát đũa xuống, rời khỏi bàn ăn, lên thẳng tầng trên.
Ông cụ Thẩm lắc đầu, "Con bé này, suy cho cùng vẫn chưa đủ trưởng thành. Huy, cháu đừng chấp nhặt với nó, dỗ nó đi nhé."
Lúc Mạc Trọng Huy trở về phòng, An Noãn đã tắm xong ngủ rồi.
Hắn tắm xong bèn nằm xuống bên cạnh cô, ôm eo cô nhưng An Noãn lại dùng sức đẩy ra, "Mạc Trọng Huy, anh đừng động vào em."
Hắn nhẹ giọng dỗ dành, "Giận thật rồi à? Anh bảo đảm hạng mục này kết thúc, anh sẽ dành nhiều thời gian ở bên em, đừng giận nữa được không?"
"Mạc Trọng Huy, đến bây giờ anh vẫn không chịu nói thật với em. Thôi bỏ đi, không cần nói gì cả, em không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào của anh cả."
Mạc Trọng Huy thở dài, vòng tay ôm chặt eo cô, thấp giọng nói, "Ngày mai anh ra nước ngoài, có lẽ sẽ đi một tuần, đêm trước khi xa nhau, em lại không thể dịu dàng với anh một chút sao?"
Hắn nói rồi ôm cô chặt hơn, "Ngoan, để anh ôm em nào."
An Noãn không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Trọng Huy đến sân bay, An Noãn không ra sân bay tiễn hắn.
Từ lúc trợ lý Trương đến nhà đón Mạc Trọng Huy đi, An Noãn bắt đầu không tập trung, đánh cờ với ông cụ, chưa đến hai nước đã thua.
Ông cụ Thẩm vỗ vai cô, cười nói, "Bảo tài xế đưa cháu đến sân bay đi, vẫn còn kịp."
"Cháu không thèm đi tiễn anh ấy đâu."
"Đừng mạnh miệng nữa, nhanh chóng xuất phát đi."
An Noãn bĩu môi.
Tài xế đưa An Noãn đến sân bay, may mà vẫn kịp.
Mạc Trọng Huy nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô xuất hiện ở sân bay, cho là mình xuất hiện ảo giác, xoay người nhìn thấy An Noãn bằng xương bằng thịt đứng ở trước mặt mình. Giây phút đó, hắn cảm thấy trái tim mình như tan ra, dường như làm bất cứ chuyện gì vì cô cũng đều đáng giá.
Hắn chạy tới ôm cô vào trong lòng, hôn lên tóc cô, khàn giọng nói: "Đợi anh về nhé, sẽ nhanh thôi."
An Noãn ôm vai hắn, nói đùa, "Anh sẽ không đưa một người phụ nữ trở lại chứ?"
Hắn cốc lên trán cô một cái, cười cưng chiều.
Mạc Trọng Huy ra nước ngoài, ngày nào An Noãn cũng ở bên cạnh ông cụ Thẩm. Thỉnh thoảng sẽ có người đến thăm ông cụ, phần lớn không giàu thì sang. Ông cụ luôn rất vui vẻ giới thiệu với người khác, "Đây là An Noãn, cháu ngoại tôi."
Hình như ông cụ rất thích nghe người khác khen ngợi An Noãn.
Mỗi lần người khác nói mấy câu An Noãn xinh đẹp, ưa nhìn, ông cụ đều rất vui vẻ.
Điều làm An Noãn không tưởng tượng được là Mạc Bình Sơn lại đến nhà thăm ông cụ.
Lúc lính cảnh vệ đến báo, ông cụ cũng bất ngờ.
"Noãn Noãn, cháu đích thân đi mời nó vào đi." Ông cụ phân phó.
An Noãn bĩu môi, cô biết nếu như ông cụ nói như vậy, nhất định là có lý của ông. Mạc Bình Sơn chịu tới đây, chứng minh trong lòng đã buông xuống một chút, An Noãn thật sự cũng nên làm cái gì đó.
Cô chạy ra khỏi nhà họ Thẩm, Mạc Bình Sơn đang đứng ở bên ngoài một mình.
"Bác trai, bác mau vào nhà đi, ông ngoại nghe nói bác đến rất vui."
Mạc Bình Sơn lạnh lùng liếc cô một cái, dửng dưng đi vào nhà họ Thẩm.
Vừa đi vào trong nhà, Mạc Bình Sơn đã đến trước mặt ông cụ, hỏi: "Bác, bác đã đỡ hơn chút nào chưa?"