Từ căn bếp nhỏ, ta có thể nghe thấy những âm thanh lách cách của dụng cụ nhà bếp cọ xát vào nhau phát ra từ bên trong.
Như vậy, ta có thể nhận thấy hiện có người đang nấu ăn trong đó.
"Anemachi, cậu ăn đồ cay không?" Một giọng nữ xuyên qua phòng và đi vào tai Anemachi. "Hoặc chúng ta có thể nêm nó với vị gà."
Anemachi do dự vài giây sau khi nghe câu hỏi, sau đó cô mới trả lời Mio. "Chắc chắn rồi, với lại đừng có làm nó nóng quá."
"Hiểu rồi." Cô gái trong bếp đáp lại và tiếp tục nấu ăn. Trong khi đó Anemachi ngồi trên sàn nhà với tâm trí trống rỗng.
Anemachi tự hỏi làm thế quái nào mà một cuộc đánh nhau vài phút trước lại trở thành một bữa tối ấm lòng giữa cô và Mio. Ký ức của cô lại hiện lại khung cảnh vừa rồi.
.
.
.
"M-Mio..." Anemachi đỏ mặt nói, "B-bây giờ cậu có thể buông tôi ra được không...?"
Đã được khoảng 15 phút kể từ khi họ ở trong tư thế này. Mio vẫn đang ôm Anemachi thật chặt và không muốn để cô đi.
"Không." Mio từ chối lời đề nghị của Anemachi như một đứa trẻ hư, "Để tôi ôm cậu nhiều hơn nhé."
Mio kéo Anemachi lại gần mình hơn. Lần này cô áp đầu Anemachi vào ngực mình. Anemachi có thể ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc tỏa ra từ Mio.
"Ưmmm-" Bộ ngực của Mio càng ngày càng nhấn chìm khuôn mặt của Anemachi. Cô nàng vùng vẫy, cố thoát khỏi địa ngục này trước khi cô ngạt thở chết. "Hesdsjdolpsdsdsdsddsds"
Cuối cùng, cô cũng thoát ra được khỏi cái ôm kia. Anemachi với khuôn mặt đỏ bừng lên tiếng. "Haaaa... Đừng làm vậy! Tôi vừa suýt chết ngạt đấy."
"Awww..." Mio cất giọng buồn bã khi cô gái ấy chạy trốn khỏi cái ôm của cô. "Thôi nào. Tại sao cậu không cho phép tôi ôm cậu chứ?"
'Bởi vì hôm nay cậu cư xử kì lạ quá đó?' Anemachi cố không hét lên những lời đó với người bạn của mình, người hôm nay rất ưa động chạm, và nói: "Tôi nghĩ đã đến lúc cậu đi về rồi. Tôi sắp chuẩn bị ăn tối rồi."
"Ăn tối sao? Vậy chúng ta ăn cùng nhau nhé!" Mio trở nên phấn khích sau khi nghe Anemachi nói vậy. "Chúng ta có thể gọi ít đồ ăn mang về hoặc đại loại như vậy. Hoặc hơn thế nữa, chúng ta có thể tự mình làm bữa tối!"
"Sui-chan sắp đến rồi đó. Tôi không muốn em ấy phát hiện ra có một người phụ nữ ở trong nhà tôi... Cô ấy sẽ phát điên đấy." Anemachi nuốt nước bọt khi nghĩ đến viễn cảnh này và cảm thấy sợ hãi. "D-dù sao thì tốt nhất cậu cũng nên đi đi."
Anemachi muốn tránh một vụ án giết người xảy ra tại nơi cô ở. Ít nhất hãy làm việc đó ở ngoài đường, nơi mà cô ít có khả năng bị cảnh sát thẩm vấn.
Đó là điều hiển nhiên, ấy là cho đến khi có tin nhắn được gửi đến Anemachi. Một thông báo trên điện thoại đã thu hút sự chú ý của cô.
Anemachi mở điện thoại của mình lên.
(Hôm nay em sẽ không qua đó đâu. Em cần phải giải quyết một số công việc nhà. Hãy bảo trọng và đừng có đi tới nhà một cô gái khác, hoặc đưa một người lạ nào đó về nhà. Hoặc chị sẽ nếm trải hậu quả.)
Tất nhiên là Mio ở ngay bên cạnh Anemachi và đã đọc tin nhắn riêng của Anemachi mà không hề có chút tôn trọng nào cho sự riêng tư của cô.
Mio nở nụ cười trên môi.
.
.
.
"Xoẹt!" Tiếng dao cắt vang vọng khắp căn phòng nhỏ đánh thức Anemachi khỏi dòng suy nghĩ.
Cô khá mong chờ. Mio ở đó đang vui vẻ ngâm nga mấy bài hát trong khi mặc chiếc tạp dề màu hồng của Anemachi và nấu ăn. Mio di chuyển quanh bếp một cách duyên dáng, thể hiện sự quen thuộc với việc nấu nướng.
'À, tại sao mình lại có một người bạn rắc rối như vậy? Anemachi nghĩ trong đầu, tay cô vặn vẹo một cách khó chịu. 'Cậu không thể để tôi yên được sao?"
Anemachi không ghét Mio. Dĩ nhiên là không. Ai lại ghét một người đáng yêu và tốt bụng như vậy? Nhưng cô thực sự muốn giữ mọi thứ cho riêng mình. Như vậy sẽ không ai đau, không ai buồn, không ai phải chịu khổ...Ngoại trừ bản thân cô.
Rồi cô sẽ ổn thôi. Mọi thứ sẽ ổn thôi.
Cô đã cố hết sức để che giấu mọi thông tin có thể tiết lộ về tình trạng của mình. Cô giữ số lượng người biết về việc này ở một con số rất nhỏ trong khi giấu mọi hồ sơ và theo dõi cẩn thận. Cô rất kiên quyết với lựa chọn của mình.
'Vậy làm sao Mio biết được tình trạng của mình?' Câu hỏi ấy vẫn còn lởn vởn trong đầu Anemachi và không chịu biến mất.
Nhưng Mio vẫn không nhận ra những suy nghĩ kỳ lạ bên trong Anemachi mà tiếp tục tận hưởng niềm vui của riêng mình.
"Bữa tối đã xong!" Mio nói với giọng lạc quan. "Hehe, nhìn xem hôm nay tôi đã làm được những món gì này."
Mio bưng một cái nồi đặt lên bàn, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ không thể giấu được.
"Tada! Lẩu Tomyum!"
Mio đặt cái nồi lên bàn, trong nồi chứa đầy nước súp màu đỏ như ruby, thêm vào đó là ít rau, thịt viên và nhiều món khác. Mùi tomyum kích thích mũi Anemachi. Nó cay và chua. Giờ cô cảm thấy đói.
"Chà, trông ngon quá," Anemachi nhìn vào nồi và ngạc nhiên nhận xét. Cô không hề mong đợi Mio làm hẳn một nồi lẩu.
"Đợi đã, nhà tôi có nguyên liệu làm lẩu từ khi nào vậy!?"
Khi khả năng tư duy logic của Anemachi bắt đầu hoạt động trở lại, cô đặt câu hỏi về sự tồn tại của món lẩu.
"Khi đi cậu có mang theo nguyên liệu đến đây à!? Vậy là cậu đã lường trước điều này suốt thời gian đó hả!?
"Đừng để ý những chi tiết nhỏ nhặt~" Mio trả lời.
"Thật là một tên đàn bà ngu ngốc thích thao túng người khác!" Anemachi phản đối.
"Suisei ơi, onee-chan của em đang ăn này."
"ĐỪNG CÓ NHẮC ĐẾN NHỎ ĐÓ!"
Phải vài phút sau, họ mới ổn định tâm trạng và không gây thêm rắc rối nào nữa.
"Điều này làm tôi nhớ ra, lâu rồi tôi mới ăn lẩu." Anemachi nhìn nồi lẩu và nói. Cô đã nhớ lại rồi. Khuôn mặt cô nở nụ cười. "Ngày xưa chúng ta thường đi ăn cùng nhau rất nhiều. Phải không, Mio."
'Tất nhiên rồi, tôi vẫn nhớ những ngày chúng ta đi ăn tối cùng nhau sau một ngày làm việc mệt mỏi'.
Mio, đang tận hưởng khoảng thời gian này, cũng nở một nụ cười. Đó là lý do tại sao cô đã lên kế hoạch cho bữa tối trước khi đến. Cô muốn có thời gian vui vẻ bên Anemachi.
"Công việc đôi khi vô cùng bận rộn. Và bữa tối là thời điểm duy nhất chúng ta có thể thực sự thư giãn cùng nhau. À, đáng ra trên đường đi tôi nên mang theo ít bia." Mio nói, tiếc hùi hụi vì không mang theo mấy lon bia.
"Bia? Tôi nhớ cậu đâu phải người sành bia rượu lắm, phải vậy không?" Anemachi hỏi với khuôn mặt bối rối. "Tôi đoán nếu chỉ uống một chút thì tôi ổn. Uống ít bia cũng chẳng hại gì."
Mio lắc đầu không muốn trả lời câu hỏi trước đó. "Không sao đâu. Lần sau chúng ta uống cũng được."
'Nếu uống say, lẽ ra giờ chúng ta đã có thể...' Mio nghĩ đến những khả năng có thể xảy đến với Anemachi và đỏ mặt: 'Chết tiệt, Mio à, sao mi lại bỏ lỡ cơ hội này được chứ? Đáng lẽ mi đã có thể làm chuyện đó với cậu ấy ngay bây giờ!"
Cô đang có một số suy nghĩ không được trong sáng lắm.
"Nhưng tôi thực sự nhớ những lần ăn lẩu. Tôi từng rất thích món này và giờ vẫn vậy."
"Rốt cuộc thì, cậu đâu thể ăn lẩu mộ-" Anemachi muốn nói một câu đùa nhưng cô đã kìm lại trước khi kịp kết thúc câu.
'Cậu đâu thể ăn lẩu một mình' là những gì cô muốn nói..
Điều tồi tệ nhất mà Anemachi có thể làm là nhắc lại một cách mỉa mai về hoàn cảnh trước đây của Mio và làm tổn thương cô.
Tuy nhiên, Mio, nhanh như một cơn gió, vẫn cảm nhận được những từ Anemachi chưa kịp thốt ra.
"...Vậy chúng ta ăn nhé?" Mio, sau khi im lặng một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng dù giọng của cô nghe lạnh nhạt hơn hẳn trước đó.
"À, ừ, ừ." Anemachi nhanh chóng tiếp tục chủ đề ăn uống nhằm che đậy lỗi lầm của mình.
Anemachi hoảng hốt cầm chiếc bát đã chuẩn bị sẵn trên bàn lên: "Chúng ta ăn thôi, tôi đói quá."
'Má nó! Chiến thuật đánh lạc hướng!' Anemachi cố gắng thay đổi chủ đề để làm dịu đi bầu không khí căng thẳng.
"WOW! Tất cả mấy thứ này trông ngon quá! Không biết chúng sẽ có vị như thế nào nhỉ. Để tôi gắp đồ ăn vào bát trước đã!" Anemachi nhiệt tình nói.
Và chỉ trong vài phút, Anemachi đã cho đầy bát của mình một lượng thức ăn khá nhiều. Mồ hôi túa ra trên trán cô, có thể là do sức nóng, hoặc do sự lúng túng của cô.
"Chúng ta nếm thử món này nhé!" Anemachi cắn một miếng cá viên. Nước súp thấm vào thịt mang lại cho nó một hương vị đậm đà, thơm ngon, mặc dù vẫn còn khá nóng...
"AHH! N-nóng quá!" Anemachi, không lường trước được sức nóng của món này, bắt đầu kêu lên đau đớn. Đôi mắt dễ thương của cô bắt đầu ngấn nước vì đau đớn.
"A-Anemachi?" Mio nhìn phản ứng đáng yêu của Anemachi và tự hỏi liệu cô bạn của mình có ổn không.
"Cứu với, M-Mio!" Anemachi yêu cầu hỗ trợ.
*Đ-đợi tôi một chút!"
Mio lập tức chạy vọt đi, vài giây sau mang tới một cốc nước đá. "Đ-đây."
Và trước khi cô kịp nhận ra, Anemachi đã giật lấy chiếc cốc rồi uống lấy uống để.
"Hộc, hộc..." Anemachi uống sạch chỗ nước trong cốc rồi cố nuốt xuống miếng cá viên nóng hổi trong miệng. "Ha, vừa rồi tôi suýt chết đấy..."
"Trời ạ, sao lại có người vụng về thế này chứ… Mio vừa nói vừa thở dài. "Tôi biết cậu lo lắng cho tôi nhưng không cần làm vậy đâu."
Mio tiến lại gần Anemachi và cuối cùng dựa đầu vào vai cô. Mái tóc buộc thành đuôi ngựa dài của cô ấy cọ vào lưng Anemachi. Anemachi có thể ngửi thấy mùi dầu xả mái tóc ấy. Ngửi như mùi chanh vậy.
"Tôi sẽ ở đây với cậu. Để cậu không bao giờ cô đơn nữa, Mio vừa nói vừa hứa một điều cô sẽ mãi mãi khắc ghi.
Những lời Anemachi nghe được như đâm vào tim cô. Quyết tâm của cô đã dịu đi vào lúc đó. Cô không hiểu tại sao Mio lại phải trải qua tất cả những điều này chỉ vì cô.
"Tại sao cậu phải làm vậy?" Anemachi hỏi trong khi kìm nén cảm xúc của mình.
"Bởi vì tôi là bạn của cậu." Mio trả lời.
... Anemachi lại chọn im lặng thay vì trả lời.
"Này Anemachi." Một lúc sau, Mio vẫn đang dựa vào vai cô. Rồi cô cất tiếng: "Cậu có thể đền bù cho tất cả những điều cậu đã làm một cách dễ dàng. Ấy là nếu cậu có thể làm một điều, cậu có muốn nghe không?"
"Chắc chắn rồi, là điều gì vậy?" Anemachi sẵn lòng làm bất cứ điều gì cho Mio.
"Mình cưới nhau nhé," Mio hỏi.
"...Cái gì cơ?"