webnovel

Một buổi tối đơn giản

Anemachi, trong phần lớn cuộc đời, không phải là một người sùng đạo. Nhưng cô có thừa nhận sự tồn tại của các linh hồn sau lần chuyển sinh khó tin này.

Tuy vậy, cô lại chưa bao giờ nhìn thấy hay nghe nói về cái gọi là 'Chúa' trong thế giới này.

Tuy nhiên, nếu thực sự phải chọn một vị thần để tôn thờ thì cô muốn vị thần này phải là vị thần vinh quang của cà phê. Mục đích là để yêu cầu loại caffeine mạnh hơn phòng những lúc lại phải làm thêm giờ. Đó là suy nghĩ của cô khi nhấm nháp cốc cà phê cầm trên tay.

Cà phê nóng chảy xuống cổ họng Anemachi và làm ấm bụng cô. Tâm trí cô đang ở trong niềm vui khi được thưởng thức thứ đồ uống nhẹ nhàng trong đêm tối lạnh lẽo với những làn gió nhẹ hôn lên mặt cô.

Đây là một trong những lúc mà cô thực sự cảm thấy được sống trên đời là điều tốt.

Chất caffeine trong cà phê kích thích trí óc và huyết mạch của cô, làm Anemachi tạm quên đi cơn mệt mỏi. Cô cầu nguyện cho vị thần cà phê trong khi đi bộ trở lại văn phòng. Cô hy vọng rằng thứ đồ uống kích thích mua ở siêu thị gia đình này có thể giúp cô vượt qua ca làm buổi đêm ngập tràn công việc.

Tiếng bước chân của cô bị sự ồn ào của con đường xung quanh át đi. Đường phố vẫn náo nhiệt dù đêm đã tới và chỉ có số ít cửa hàng được mở cho người tiêu dùng.

Anemachi sau đó chen vào đám đông, băng qua con đường để hòa mình vào cuộc sống buổi đêm nơi thành phố.

Cuối cùng, cô tiếp tục bước đi, bỏ lại con phố đông đúc và đám đông vô danh phía sau.

Anemachi là một cô gái giản dị. Cô không phải thiên sứ nhưng cũng không phải ác quỷ.

Cô chỉ hy vọng vào một cuộc sống mà cuối cùng cô sẽ được ngủ càng nhiều càng tốt mà không phải dậy sớm. Một cuộc sống mà cô có thể ăn tất cả những gì mình muốn mà không cần quan tâm đến hóa đơn. Một cuộc sống mà cô có thể xem anime và chơi game thật nhiều mà không phải lo bị A-chan gọi đi làm thêm.

Anemachi cũng mong muốn những người xung quanh cô được hạnh phúc. Khuôn mặt mẹ vẫn luôn tràn ngập nỗi buồn, Suisei quá phụ thuộc vào chị gái mình, Mio vẫn đang cố chấp nhận số phận của Anemachi. Miko còn đang cố gắng vực dậy bản thân.

"…Chúa ơi, mình thực sự ghét chính bản thân mình," Anemachi gãi gãi mái tóc dài mượt mà của mình một cách thất vọng.

Kế hoạch rời bỏ mọi người của cô đã hoàn toàn thất bại. Nó đã kéo dài khoảng ba tháng, cũng không phải là khoảng thời gian dài lắm. Vì vậy, cô kết luận rằng, tất cả những gì cô đã làm đều chẳng có ý nghĩa gì cả.

Và bây giờ, cô phải đối mặt trực tiếp với họ, đặc biệt là Suisei, người chưa biết một chút gì về hoàn cảnh của cô.

'Làm sao mình có thể với nhỏ ấy về một việc như vậy cơ chứ..." Anemachi thở dài, làn không khí ấm áp thoát ra từ miệng cô.

Quan trọng hơn, Anemachi rất sợ, cô sợ chuyện đó có thể xảy ra lần nữa.

"Meo..."

Một âm thanh mà Anemachi nhận ra là tiếng mèo kêu vang vọng khắp con hẻm yên tĩnh. Âm thanh đó nhỏ và yếu ớt, giống như một đứa trẻ sắp chết đói, dễ bị tổn thương.

"Mẹ ơi, chúng ta có nên giúp chú mèo nhỏ đó không?" giọng một cậu bé vang lên phía trước Anemachi. Cậu bé ấy đang hỏi mẹ mình." Có vẻ như nó sẽ chết bất cứ lúc nào..."

Ngón tay của cậu bé chỉ một hộp các tông bên trong có một con mèo nhỏ với bộ lông màu cam. Con ngươi màu xanh lá cây của con mèo nhìn chằm chằm về phía những con người ở gần nó nhất. Cơ thể nó run rẩy trong màn đêm lạnh lẽo.

Nó đã không ăn bất kỳ thứ gì trong nhiều ngày. Nó ngồi trong cái hộp và chờ đợi mèo mẹ đã đi nhiều ngày tìm kiếm thức ăn.

"Sẽ ổn thôi, đừng lo lắng." Người mẹ cố xua đi sự lo lắng của cậu bé. "Sẽ có người chăm sóc nó thôi. Giờ chúng ta về đã. Bên ngoài lạnh lắm."

"Nhưng-"

'Không nhưng nhị gì hết. Bây giờ phải đi về nhà. Mẹ cần nấu bữa tối và không có thời gian cho mấy việc này."

Người mẹ thiếu kiên nhẫn tiến tới nắm lấy tay cậu bé và bước đi nhanh hơn. Cô có nhiều việc phải làm và việc giúp đỡ một con mèo hoang không phải là một trong số đó.

Bước chân cả hai người sau đó nhỏ dần và biến mất khi họ để sinh vật đó lại một mình. Âm thanh từ con mèo vẫn vang vọng trong con hẻm vắng. Nó hy vọng mẹ nó sớm quay lại.

Anemachi vẫn cảm thấy gió lạnh quất vào mặt, nhưng lần này nó xuyên thẳng vào tim cô. Cô siết chặt áo khoác của cô và bắt đầu đi ngang qua con mèo. Suy cho cùng, hàng ngày có vô số mèo hoang chết trên đường, cô không thể cứu được tất cả bọn chúng.

"Meo..." Con mèo nhỏ nhìn thấy cô đi ngang qua bắt đầu kêu meo meo với giọng điệuyếu ớt. Bản năng của nó mách bảo nếu nó làm việc này đủ lâu thì sẽ có ai đó cân nhắc giúp đỡ nó.

Anemachi dừng lại bên cạnh chiếc hộp và nhìn về phía con mèo. Cô bắt đầu lẩm bẩm với nó.

"Đừng nhăn nhó với ta, ta không có gì cho ngươi cả…" Anemachi nói như thể đang thuyết phục chú mèo nhỏ, "Rốt cuộc thì, ta còn chẳng chăm sóc được bản thân ta nữa là..."

Con mèo nhỏ tất nhiên không hiểu một từ nào. Nó tiếp tục kêu meo meo với Anemachi. Nó nhô đầu lên tựa vào mép hộp, đôi mắt lấp lánh hy vọng.

Cuối cùng, Anemachi quay đầu về phía con mèo. Cô quan sát nó. Thân hình con mèo rất nhỏ, gầy, có bộ lông mỏng hầu như không thể chống lại thời tiết khắc nghiệt.

Quan trọng nhất là đôi mắt của nó. Đôi mắt nó gợi cho cô nhớ đến điều gì đó. Có lẽ con mèo đã nhắc nhở cô về chính mình.

"Meo...?"

Anemachi đi tiếp, bỏ lại con mèo phía sau, lấy đi niềm hy vọng còn sót lại của nó.

Một lần nữa, con người lại rời bỏ nó. Con mèo cuộn tròn để cố gắng giữ ấm. Bây giờ chỉ còn hy vọng mẹ nó sẽ sớm quay lại, hy vọng là cùng với thức ăn.

Con mèo nhắm mắt. Nó cảm thấy buồn ngủ trong khi thời tiết ngày càng lạnh giá. Bản năng của nó mách bảo rằng nó không được ngủ. Nhưng nó không thể giữ tỉnh táo được quá lâu.

Sinh vật nhỏ đó nghĩ về mẹ của nó. Nó từng có bảy anh chị em khác nhưng tất cả đều đã đi ngủ, và không bao giờ thức dậy nữa.

'Có lẽ ngủ quên cũng không tệ đến thế.' Con mèo tự nhủ khi ý thức của nó bắt đầu mờ dần. Nó ước gì sau khi thức dậy nó sẽ có thức ăn, có một nơi trú ẩn ấm áp để có thể ngủ thoải mái.

Sau đó, con mèo cảm thấy mình được nhấc lên và đặt vào chỗ nào đó rất ấm áp. Nó cảm thấy thoải mái.

Và... Con mèo chìm vào giấc ngủ.

Anemachi nhìn con mèo nhỏ đang ngủ trong tay mình. Cơ thể của con mèo lạnh đến mức cô cứ tưởng vừa rồi cô đang ôm xác chết. Nhờ hơi thở nhỏ đều đều của nó mà cô biết nó vẫn sống.

"Mình chỉ đang đảm bảo rằng nó sẽ không chết, mình chỉ đang đảm bảo rằng nó sẽ không chết." Anemachi lặp lại những lời ấy trong khi sưởi ấm con mèo trong tay. 'Mèo ăn gì nhỉ? Nó có thể món bento còn sót lại của mình không?"

Anemachi nhìn sinh vật nhỏ bé hiện được che phủ bởi chiếc áo khoác của mình. Nó đang ngủ yên bình, giống như một đứa trẻ đã tìm thấy mẹ mình.

Cô thực sự đã có ý định phớt lờ con mèo. Nhưng có điều gì đó trong lòng đã buộc cô phải quay lại và giúp nó sống sót.

Con mèo đã khơi dậy điều gì đó trong trái tim cô. Cô cảm thấy hoài niệm. Bởi vì..

Cô cũng giống nó ở khía cạnh nào đó. Một mình, bị bỏ rơi, hy vọng rằng sẽ có một người nào đó đến giúp đỡ.

Anemachi muốn trở thành người giúp con mèo.

Chẳng bao lâu, Anemachi mang con mèo đến văn phòng riêng của cô, cách ly nó khỏi bóng tối lạnh lẽo bên ngoài.

"Vậy ngươi là mèo cái phải không?" Anemachi kiểm tra cơ thể con mèo và đưa ra kết luận: "Không có vết thương. Giống như mẹ ngươi đã chăm sóc ngươi vậy."

...M-meo?" Trong lúc đó, con mèo dần tỉnh dậy sau giấc ngủ.

"A, tỉnh rồi hả?" Anemachi nhẹ nhàng xoa đầu con mèo, "Đói không? Để ta làm cho ngươi ít gì đó." Anemachi sau đó mở hộp sữa để trên bàn mà cô mua ở cửa hàng tiện lợi ra và đổ vào một cái đĩa. Cô cũng đã trộn sữa cùng với một ít nước.

"Đây, dùng bữa ngon miệng."

Chiếc đĩa được đặt trên sàn. Con mèo lúc đầu còn thận trọng và cảnh giác. Nhưng cuối cùng, với đôi mắt mệt mỏi, nó xác định rằng Anemachi không phải là mối đe dọa và bắt đầu ăn.

Và Anemachi ngồi đó nhìn con mèo từ từ ăn. Đầu óc cô trống rỗng, một cảm giác ấm áp nảy sinh từ trái tim cô khi nhìn thấy con mèo liếm sữa.

"Chắc ngươi cô đơn lắm phải không? Ở trong thùng các tông nhiều ngày… một mình, lạnh, và cả đói nữa. Ngươi có thể nghỉ ngơi rồi." Anemachi lẩm bẩm với chính mình. "Ngươi biết đấy, rất nhiều người đã đến tìm ta khi ta đi vắng. Ta cảm thấy rằng ta may mắn hơn ngươi rất nhiều."

Anemachi đột nhiên cảm thấy buồn ngủ. Và không hề ngăn cản, cô để bóng tối chiếm lấy mình.

Chẳng mấy chốc, con mèo đã ăn xong bữa ăn của mình. Con mèo cũng buồn ngủ, nó quay sang nhìn Anemachi và nhảy lên đùi cô, tìm chỗ ấm để ngủ.

Đó là một ngày tốt lành cho nó. Nó có thức ăn, chỗ ở và có lẽ là một người chủ tốt bụng.

'Chúc ngủ ngon, con người' Con mèo nghĩ trước khi ngủ.