"Onee-chan!!!!" Phồng mặt lên, Suisei chống cả hai tay lên hông, bày tỏ sự không hài lòng.
Một lần nữa, bằng cách nào đó, Suisei đã đột nhập được vào nhà Anemachi. Đứng sẵn ở trước cửa, cô đối mặt trực tiếp với Anemachi. Không nói gì, cô yêu cầu một câu trả lời cho sự biến mất của cô chị tối qua và việc cúp điện thoại giữa chừng sáng nay.
Suisei rất tức giận.
'A, lại nữa rồi, thêm một tình huống sinh tử nữa hửm.' Anemachi, cảm thấy bất an, bắt đầu lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận.
Cô tự hỏi liệu mình có phải là người duy nhất trên thế giới này phải báo cáo mọi hoạt động của mình cho em gái không, và hơn thế lại là để tránh bị dao đâm vào người.
"Xin lỗi, xin lỗi, lúc đó chị làm việc, hiểu không? Chị không thể ngồi chơi xơi nước với lời xin lỗi cẩn thận để không khơi dậy cơn giận của Suisei. "Và em không kiểm soát được thời gian của chị được...dù sao bây giờ chị cũng đang đi làm."
*Vì hôm qua chị không về nhà...Ừm, xin lỗi về việc đó nhé, nhưng công việc hiện tại của chị đôi khi yêu cầu phải ở lại làm thêm giờ."
Liếc nhìn Suisei và quan sát phản ứng của cô em, Anemachi hy vọng cô nàng sẽ không rút dao ra như lần trước. Trong khi đó, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra từ lưng cô khi thấy Suisei chẳng thèm có động tĩnh gì.
...Không có gì đâu, chào mừng chị về nhà." Và khi Anemachi đang tự hỏi liệu cô ấy có nên chạy bây giờ không, Suisei làm biểu cảm chấp nhận thất bại.
Suisei nhận thức rõ những chuyện như thế này khó có thể tránh khỏi, chỉ là trong lòng cô đang lo lắng mà thôi. Đôi khi nó khiến cô phản ứng thái quá một chút.
"Chắc chị mệt lắm rồi, phải ngủ ở văn phòng đêm qua mà. Chị vào đi." Cởi túi cho cô, Suisei để Anemachi bước vào. "Chị đi tắm đi, em sẽ hâm nóng bữa tối cho chị."
"...Hửm? Ồ, ừm, được rồi." Trong khi đó, Anemachi không hề trông đợi sự thông cảm như vậy từ Suisei.
"C-cảm ơn em nha."
Hơi ngơ ngác, Anemachi với vẻ mặt bối rối cuối cùng cũng bước vào phòng tắm như Suisei yêu cầu.
Và khi Anemachi bước vào trong, Suisei sau một phút im lặng thở dài.
"Ha...Có phải ấn tượng về mình là một đứa em gái hư hỏng đã in sâu vào tâm trí chị ấy không?" Lầm bầm với chính mình, Suisei tiến hành chuẩn bị bữa tối.
"Em chỉ muốn chị chăm sóc bản thân tốt hơn thôi. Em sẽ không cần phải lo lắng nhiều nếu chị tự làm được điều đó..."
Và ngay sau đó, Anemachi với chiếc khăn quấn quanh tóc bước ra, má đỏ bừng vì hơi nóng từ nhà tắm.
"Aaa, tắm nước nóng là tuyệt nhất-" Nghe thấy câu nói trong vô thức của chị, Suisei không khỏi buột miệng cười khúc khích trước câu nói dễ thương ấy.
"Mừng là chị thấy vui vẻ. Cơm chiên với thịt lợn của chị đây, Onee-chan." Cô đưa bát cơm cho Anemachi. Nó chắc chắn có mùi rất thơm.
"À, cảm ơn Suisei."
Thế là hai chị em lại cùng nhau ăn tối, tràn ngập niềm hạnh phúc vì có nhau ở bên. Cả hai gương mặt, dù họ có nhận thức được hay không, đều có tâm trạng tốt hôm nay.
'Vậy công việc gì khiến chị phải ở lại qua đêm vậy, Onee-chan?" Suisei đang xúc cơm tò mò hỏi. "Chị không phải chỉ là quản lý sao? Tại sao chị lại phải tham gia nhiều công việc văn phòng như vậy?
"Chà, hiện tại không có nhiều talent dưới quyền chị nên cấp trên yêu cầu chị giúp đỡ thôi. Đặc biệt vì chị có chút kiến thức về tài chính kế toán." Anemachi đáp lại, cô phải thừa nhận rằng, cô không thực sự được thông báo về phạm vi công việc thực tế của mình.
"Hiện tại chị chỉ đang cố giúp xử lý mọi công việc, và mọi thứ dường như rất lộn xộn."
"Điều đó nghe có vẻ không ổn." Giơ chiếc đũa lên, Suisei suy nghĩ một lúc. "Như thể công ty của chị sử dụng chị theo ý muốn của họ vậy, đặc biệt với khối lượng công việc chị đang có hiện tại. Chị chắc chắn muốn tiếp tục làm việc ở đó hả?"
"Dù sao thì chị cũng đã ký hợp đồng rồi, bây giờ không thể rút lui được đâu." Nhớ lại nụ cười tà ác của A-chan ngày đó, Anemachi lên cơn đau đầu.
"Và công ty cũng không tệ như vẻ ngoài của nó đâu…Hầu hết khối lượng công việc không được giao cho chị, chẳng qua do chị quyết định làm vậy sau khi thấy tình trạng hiện tại của họ thôi." Không để ý đến sự lo lắng của Suisei, Anemachi tiếp tục ăn bữa tối của mình. "Mọi người ở đó cũng rất tốt, chị thích công việc này, ít nhất là ở hiện tại."
*Trời ạ...Onee-chan thực sự là một người nghiện công việc nhỉ?"
'Chị có thể chăm sóc bản thân nhiều hơn không?' Nuốt từ đó xuống cổ họng, Suisei nhìn Anemachi với ánh mắt hờn dỗi.
"Ahaha. Ch-chà, không phải là chị bận gì đâu, và họ cũng đã trả tiền làm thêm giờ cho chị rồi. Vậy nên... đôi bên cùng có lợi, nhỉ?" Đang giải thích, Anemachi cuối cùng cũng dừng lại khi thấy mặt Suisei càng lúc càng tối sầm. "O-ok, chị sẽ dừng lại."
"Hừm!" Suisei có vẻ không vui.
"Hueh..." Anemachi trông khá sợ hãi.
Nhìn cô chị đang lúng túng ngồi đó, cơn giận của Suisei lại dâng lên. Cô muốn thứ gì đó để bù đắp cho cảm xúc của mình.
"Onee-chan, lại đây." Suisei ra hiệu cho cho Anemachi lại gần.
"C-chuyện gì thế?" Trong lúc đó, Anemachi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lo lắng tiến lại gần, và lại được Suisei ra lệnh ngồi xuống chiếu tatami.
Và dưới con mắt ngạc nhiên của Anemachi, Suisei tựa đầu lên đùi cô.
"Hehe, đùi chị thoải mái quá." Như để xích lại gần Anemachi hơn, Suisei đi chuyển đầu qua lại một chút khiến Anemachi thấy nhột. "Đây là hình phạt của chị vì tối qua không về nhà~
Mùi của Anemachi xộc vào mũi cô. Cô cảm nhận được cặp đùi mềm mại và mát lạnh của chị áp vào mặt mình, Suisei cảm nhận được toàn bộ cơ thể mình như ấm lên.
Cô có thể đã hành động như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ khi làm những việc như thế này.
'Onee-chan, chị sẽ không nghĩ em là người kì quặc đâu đúng không?' Hơi hối hận vì quyết định của mình, nhưng cô không thể quay trở lại được nữa. 'Chết tiệt, lẽ ra mình nên suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện."
Nhưng, thật thoải mái khi ở gần chị ấy thế này.
"A! Suisei!" Nhìn em gái nằm trên đùi mình, Anemachi cảm thấy ngạc nhiên. "Em đang làm gì vậy-"
"Cứ ở yên đó, đừng di chuyển khi chưa có sự cho phép của em." Thích thú với cảm giác này, Suisei trở nên bạo dạn hơn.
"Ồ-được rồi." Cứ như vậy, cả hai đều im lặng giữ nguyên tư thế thân mật này.
'Chẳng biết hôm nay đã có chuyện gì xảy ra với Suisei nhỉ...Nhỏ hành động như trẻ con vậy." Nhìn Suisei nằm trên đùi cô nhắm mắt lại và chìm vào hạnh phúc, Anemachi thở dài. "Ít nhất em không thể cho chị biết trước được sao? Để chị còn chuẩn bị chứ.
Nghe thấy câu đó, Suisei đáp lại bằng một âm thanh nhỏ "Hmph".
'Nhỏ này ghét mình đến vậy à?' Không tìm ra được manh mối, Anemachi nhìn Suisei trên đùi cô.
'Việc này làm mình nhớ ra, mình từng vệ sinh tai cho nhỏ này nhiều lắm mà nhỉ?" Khuôn mặt tròn, dễ thương của Suisei lọt vào mắt cô, cuối cùng hợp nhất với cô bé Suisei nhỏ trong quá khứ.
.
.
.
*Onee-chan! Onee-chan! Chị giúp em làm sạch tai được không?" Suisei nhỏ với ánh mắt phấn khích hỏi Anemachi, người vẫn đang bận rộn với công việc ở trường.
"Không phải tuần trước chị vừa vệ sinh tai cho em sao? Nó không tích tụ nhanh như vậy đâu, Suisei à." Nghe thấy vậy, Anemachi trả lời.
Vẫn trong bộ đồng phục, cô đang hoàn thành nốt một số bài tập ở trường để có thể nghỉ ngơi vào buổi tối.
"Onee-channn!" Không quan tâm đến điều đó, Suisei tóm lấy cánh tay của Anemachi, những giọt nước mắt như sắp tràn ra.
"Được rồi, được rồi, để chị lấy bông ngoáy tai cái đã..." Anemachi nở nụ cười cay đắng trên môi và nhượng bộ yêu cầu của con bé.
Rốt cuộc cô thích chiều chuộng em gái mình.
.
.
.
Và cứ như vậy, đột nhiên Anemachi nhận ra mình đang cầm một cây bông ngoáy tai trên tay để vệ sinh tai cho Suisei.
'Đợi đã, mình bắt đầu vệ sinh tai cho nhỏ từ khi nào vậy?' Khi nhận ra, Anemachi hoảng sợ. 'M-Mình có nên dừng lại không? Nhưng nhỏ dường như đang tận hưởng việc này..."
Dừng lại một lúc, Anemachi do dự nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục hành động của mình, vì Suisei hình như không bận tâm lắm.
"O-onee-chan...?" Nhận ra bằng cách nào đó Anemachi đã lấy được một cái bông ngoáy tai và sắp sửa ngoáy tai cho cô... Suisei đỏ mặt. "C-chị không cần làm thế-"
Không cần sự đồng ý của Suisei, chiếc bông ngoáy tai kim loại lạnh lẽo tiếp xúc với làn da mềm mại và
cuối cùng là tai trong của cô.
"A..." Nghe tiếng rên rỉ nhỏ của cô em, mắt Suisei chớp chớp nhẹ nhàng.
Tai của cô vốn rất nhạy cảm nên cô luôn nhờ Anemachi làm sạch cho mình.
Cô thích cái cảm giác nhẹ nhàng khi được ngoáy tai. Nhưng hơn thế nữa, cô cảm nhận được sự gần gũi khi Anemachi là người làm sạch tai cho cô.
"Ưm-aaa…" Phát ra âm thanh dễ thương có lẽ hơi d*m đãng, Anemachi mừng vì không có ai ở xung quanh.
Cô tập trung vào việc làm sạch tai. Bầu không khí giờ im lặng nhưng cũng thật thanh bình.
"Eh, Onee-chan' Sau khi việc này tiếp tục được một lúc, Suisei nằm trên đùi cô bắt đầu nói điều gì đó.
"Chị sẽ không rời xa em nữa phải không?" Dù đã dừng việc ngoáy tai, nhưng Anemachi vẫn có thể cảm thấy cơ thể nhỏ bé của Suisei đang run lên, có lẽ cô sợ câu trả lời cô sẽ nhận được.
'Em sợ...sợ rằng chị sẽ lại rời khỏi nhà, giống như lần trước, mà em không biết." Nghe Suisei tiếp tục giãi bày, Anemachi thoáng thấy những giọt nước long lanh nơi khóe mắt Suisei.
"Em không biết liệu em có thể tin tưởng chị lần nữa, tin tưởng rằng chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em nữa hay không. Nhưng rồi em nhận ra, em cũng chẳng thể làm gì làm gì nếu chị đã quyết định như vậy."
"Em sợ rằng một ngày nào đó sẽ là lần cuối cùng em gặp chị. Em sẽ không thể chạm vào mặt chị, nói chuyện với chị, hay ôm lấy chị nữa." Tâm sự nhiều điều, Suisei nắm lấy chân váy của Anemachi. "Xin chị hãy nói cho em biết đi...Chị sẽ rời xa em, có đúng không?"
Đột nhiên, Suisei cảm thấy một cái xoa nhẹ lên đầu cô, một cảm giác ấm áp và mềm mại.
"Chị sẽ không rời xa em nữa đâu, tất nhiên là trừ khi chị chết. Vậy nên em không phải lo lắng gì cả." Giọng nói ấy đi qua tai cô và đã chạm đến trái tim của cô. Dường như đã giúp cô trút bỏ được gánh nặng trong lòng. "Vậy nên đừng lo lắng nhé?"
"...Thật sao?" Mở mắt ra, Suisei nhìn vào mắt Anemachi. "Thật sao, chị nói thật đấy chứ?"
"Thật đấy." Với nụ cười trên môi, Anemachi lại vỗ về cô em gái. "Chị sẽ không rời xa em, chị hứa."
"Được rồi." Và thế là Suisei lại nhắm mắt lại, quay về trong lòng Anemachi, muốn được chiều chuộng thêm nữa. "Chị tiếp tục nhé? Em vẫn còn một bên tai chưa làm sạch nữa."
"Lật sang bên kia đi, Suisei." Và khi Suisei quay người sang bên kia, Anemachi không khỏi cảm thấy hơi tiếc nuối.
Vừa rồi cô trả lời ngay lập tức, nhưng thành thật mà nói, cô không chắc chắn lắm. Cô muốn ở bên Suisei, nhưng ai biết điều gì có thể xảy ra trong tương lai? Số phận là một điều tất yếu, cô không thể thoát khỏi nó, nhưng cô cũng biết cô không thể cắt đứt quan hệ với những người thân.
Hay cô có thể? Anemachi ngừng lại một lúc, và lại tiếp tục ngoáy tai cho Suisei.
Những suy nghĩ của cô mâu thuẫn với nhau, cô không chắc mình phải làm gì nữa. Nhưng hiện tại, cô sẽ tận hưởng cuộc sống mà cô có.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Anemachi hy vọng như thế trong khi nhìn chằm chằm cô em gái Suisei dễ thương.
Cô sẽ trân trọng khoảng thời gian hiện tại.