"Là các ngươi?"
Khi nhìn thấy Đào Dao, Vũ Văn Cẩm híp mắt rồi lại sửng sốt, tầm mắt nàng ta dừng trên người Vô Ưu. Nàng ta bất chợt kích động xông lên trước, nhưng đã bị Đào Dao vươn tay chặn lại.
Vũ Văn Cẩm trừng Đào Dao với ánh mắt hơi giận dữ: "Nè, đường này cũng có phải của nhà ngươi đâu, ngươi cản gì mà cản chứ?"
Nguyên Vô Ưu nghe vậy vẫn ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục bước vào quán trọ, Đào Dao cũng theo sát phía sau nàng.
"Này, các ngươi đứng lại mau."
Chẳng ai thèm để ý đến tiếng hô của Vũ Văn Cẩm khiến sắc mặt của nàng sa sầm xuống: "Ngăn bọn họ lại."
Thoắt cái, bốn người dáng dấp như thị vệ lập tức xông lên phía trước, bao vây hai người đang định bước vào quán trọ lại.
Tình hình bên này đã thu hút không ít người dõi theo.
Mai Tố Tuyết có chút đau đầu nhìn biểu muội đang nổi giận của mình: "Cẩm biểu muội, chuyện này... không tốt lắm đâu?"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com