webnovel

Phượng kinh thiên

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một người phụ nữ đã trưởng thành sau khi mở mắt phát hiện bản thân đang sở hữu thân thể của một đứa trẻ bảy tuổi? Cảm xúc gì sẽ nảy sinh khi đón chờ cô không phải thân phận công chúa cao quý vô thượng mà là ba chữ Nhân Lãnh cung xa lạ, là thánh lệnh giam giữ cả đời không được miễn xá? Và, câu chuyện sẽ ra sao khi người phụ nữ ấy không cam tâm chấp nhận cái kết người ta đặt sẵn cho mình? Đau đớn, thù hận đã từng biến một người phụ nữ dịu dàng, nhu mì, cam chịu thành người tâm cơ, âm hiểm. Vì yêu mà sinh hận, đó là lẽ dĩ nhiên ở đời. Tuy nhiên ngược dòng thời gian về hàng trăm năm trước, giữa cung điện nguy nga tráng lệ, giữa lòng Trung cung muôn vàn gian kế, chữ yêu ấy liệu có phải là tất cả? Tự do. Ngẫm nghĩ mấy hồi thì máu mủ tình thâm, trung thần chí nghĩa cũng chẳng là gì trước sức mạnh trước mảnh trời xanh ngắt, rộng lớn ngoài kia. Trước là Lam Vân, sau là Vô Ưu, bên cạnh có Cố Thái Phi, Hoài Vương, Ngọc Châu, Ngọc Thúy, Tiểu Hoa Tử, Tiểu Cao Tử và hàng trăm, hàng vạn nhân mạng trong cung cấm này tựa như đều đang vùng vẫy để tìm được hai chữ tự do cho riêng mình. Liệu rằng, với trí tuệ của một người phụ nữ am hiểu kinh thư như Lam Vân, với gương mặt kinh diễm khuynh nước khuynh thành của Vô Ưu công chúa, cùng với những gì Lưu Thị Oánh Hoa đã để lại, thế cờ vận mệnh này có được lật lại? Tiếng đàn của Vô Ưu có kinh động được tới Cố Thái Phi? Nhân Lãnh cung rốt cuộc có phải là nơi đã vào thì không thể trở ra? Vạn sự đều đang khởi đầu…

Luo Sui Xin · History
Not enough ratings
556 Chs

Chương 295: Hẻm tối Đào Hoa (2)

Editor: Nguyetmai

Nguyên Vô Ưu gật đầu, giọng nói vẫn mang theo vẻ nghiêm túc: "Vào thời điểm này, ta thật sự cũng tên là Lê Hoa."

Đào Hoa cô nương nghe xong liền cười rộ lên: "Quả đúng là thú vị, được rồi, ta thấy ngươi tính cách cũng thú vị, nói ta nghe xem ngươi muốn mua ai nào?"

"Đệ Ngũ Chiếu."

Nụ cười trên khuôn mặt Đào Hoa cô nương dần dần lụi tắt: "Ngươi nói ngươi muốn mua ai cơ?"

Nguyên Vô Ưu bình thản lặp lại: "Đệ Ngũ Chiếu."

Ý cười trên gương mặt Đào Hoa cô nương biến mất triệt để, nàng ta đứng thẳng người, quay trở lại vị trí chủ vị, thuận tay cầm lấy ly trà được để ở bên cạnh, vừa ngâm trà vừa lạnh nhạt lên tiếng: "Hóa ra là kẻ bất thiện."

"Là người thiện lương chắc cũng sẽ không đến chốn này của Đào Hoa cô nương rồi, ta lại cứ ngỡ Đào Hoa cô nương đây có thể phân xử cho ta."

Đào Hoa giương đôi mắt quét qua Nguyên Vô Ưu, cười lạnh lẽo: "Ngươi đừng hòng khích bác ta, dùng chiêu đó với ta cũng vô dụng thôi."

Locked Chapter

Support your favorite authors and translators in webnovel.com