Lớp rôm rả, mọi người hào hứng, sôi nổi bàn luận.
"Chị Loan ơi, bên trường có thông báo mới đây này."
Thứ âm thanh mà lũ chúng tôi đang mong chờ, cuối cùng đã đến.
Bốn mươi mốt con mắt hướng về phía cửa chính đang che rèm, khóa cửa; nơi âm thanh bắt đầu.
Cô Loan, người duy nhất bất an hay ít nhất biểu hiện sự lo lắng ngoài mặt trong chúng tôi, đứng dậy và vội vã tiến đến mở cửa.
Liệu là một điều tích cực, hay một cái kết xấu số. Chẳng biết nữa.
"Rầm rầm rầm". Tiếng gõ cửa liên hồi.
"Chị Loan ơi, nhanh nhanh để em còn thông báo cho các lớp khác."
"RẦM RẦM RẦM."
Đôi bàn tay thoăn thoắt của cô mở vội tấm rèm. Ánh sáng đã trở lại với chúng tôi, mang theo một sinh vật kì dị.
Không đùa.
Đó là một sinh vật kì dị, hãy tưởng tượng về hình dạng của một chú voi với hàm răng nhọn, và tứ chi là tua rua của loài bạch tuộc. Tệ hại thật, nó còn biết nói tiếng người.
Cô Loan, người gần nhất với thứ dị hợm ấy, cứng cả người. Gương mặt cô tái mét, sẫm một sắc tím phất tí xanh, đôi mắt vô hồn, đúng hơn là hai con ngươi ấy không chấp nhận xử lí thứ quái vật ấy vào trí nhớ. Thứ duy nhất chứng minh sự sống của người phụ nữ ấy là đôi bàn tay run rẩy, đôi môi mấp máy muốn thét lên nhưng bất lực tột cùng trước nỗi sợ của muôn loài, cái chết.
Cô chôn chân trước ngưỡng sinh tử cuối cùng. Thứ duy nhất níu kéo mạng sống nhỏ nhoi là cánh cửa kính (dĩ nhiên chẳng phải kính cường lực hay chống đạn gì đâu).
Lũ học sinh cũng chôn chân ngay cái thời điểm cô mở cửa rèm. Nhưng tệ hơn nhiều. Chúng không biết kiểm soát nỗi sợ, trong vô thức đã biến điều này thành thứ có thể nghe, nhận biết.
"Áaaaaaaaaaa"
…
"Chhị Loan mau mở cửa để em đưa thông báo, còn không. Là em xông vào đấy nhé!"
…
Nhưng thứ dị hợm không vội xông vào, nó dường như rất thích được đóng tròn một vai diễn. Hoặc có lẽ thứ duy nhất nó nhận biết được là âm thanh.
"Này tại sao con quái vật ấy vẫn chưa xông vào?"
"Hay nó chỉ nghe được chứ không thể thấy?"
Mọi người dần ý thức được âm thanh mà bản thân tạo ra đã thu hút con quái vật này. Kìm nén nỗi sợ, thật im lặng, im lặng.
"Chị Loan, chị Loan, CHỊ LOAN. LỚP TRƯỞNG, LỚP PHÓ, CÁN BỘ LỚP ĐÂU RỒI!! Mở cửa cho tao."
RẦM. RẦM. RẦM. RẦMM.
Cửa tự mở, kêu lên một tiếng "cạch" lạnh người.
"Chị Loan, em đợi lâu quá nên lỡ phá cửa mất rồi. Xin lỗi chị nhé."
"Xoẹt."
Một tua rua sắc nhọn cắm thẳng vào tim cô Loan, nhanh đến mức cô thậm chí không kịp kêu lên. Điều cô sợ hãi nhất cuối cùng đã diễn ra, nhưng ghê rợn hơn những gì có tưởng tượng.
Thứ quái vật ấy gầm gừ, cúi xuống xác người đã không còn nguyên vẹn. Nó gặm nhấm, cào xé từng phần thân thể bằng đôi móng vuốt sắc như dao, trong khi con ngươi đỏ tấy, nứt nẻ như bị nung chảy, chăm chăm nuốt chửng từng mảnh thịt còn vương vãi. Tiếng xương vỡ vụn vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng rên rỉ đầy đau đớn dội lại trong đầu chúng tôi.
Khung cảnh man rợ ấy đập thẳng vào mắt, ám ảnh và như một cơn ác mộng giữa đời thực. Chúng tôi đứng bất động, ô uế đôi mắt, tê dại tinh thần, cảm thấy tất cả sức lực như bị hút cạn. Bất lực và hoang mang, chúng tôi chỉ biết chứng kiến trong nỗi kinh hoàng tuyệt vọng.
Nhưng những kẻ gan dạ, hay ít nhất là chẳng biết sợ, luôn nhìn thấy cơ hội trong cảnh hỗn loạn.
"Rầm... xoảng!" Tiếng kính vỡ chói tai vang vọng khắp hành lang, từng mảnh thủy tinh như những lưỡi dao bén ngót bay tán loạn, lăn lóc dưới nền nhà. Trong khoảnh khắc ấy, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hai bóng người vừa đạp tung cửa sổ.
Trung và Thành, hai tên gan lì nhất lớp, đang tìm đường tẩu thoát trong khi tên quái vật kia vẫn còn 'mê mẩn thứ mỹ vị' của mình. Trung, gã ròm hống hách nhưng nhanh trí, chắc chắn là kẻ đầu têu ý tưởng điên rồ này, còn Thành, to xác nhưng ít não, chỉ đơn giản là kẻ thực hiện.
"Bọn tao chuồn trước nhé, lũ chết nhát," Trung nói với vẻ đắc thắng, chẳng mảy may quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc hay những tiếng rít từ phía sau.
Thành dùng sức đập mạnh vào cửa sổ, và cả hai phóng mình qua cái khung cửa đã vỡ. Tiếng thủy tinh rơi xuống như tiếng chuông báo tử, hòa cùng tiếng gió rít từ độ cao mười mét bên ngoài cửa sổ. Dù vậy, họ vẫn liều lĩnh nhảy. Chân trời mờ mịt chẳng biết chào đón gì, nhưng hai bóng người cứ thế khuất dần, bỏ lại phía sau đám bạn cùng lớp, cùng cánh cửa sổ giờ chỉ còn là đống kính vỡ nát.
Phần còn lại của câu chuyện sẽ tùy thuộc vào vận may, hay là sự trừng phạt, đang chờ đón họ phía dưới.
Tôi chẳng bận tâm đến hai tên kia. Điều trước mắt tôi là cảnh hỗn loạn của lũ học sinh vừa mới run rẩy vì sợ hãi, giờ như bừng tỉnh trước hành động liều lĩnh của Trung và Thành. Cái cảnh tượng hai tên bất cần ấy đã thắp lên trong mắt bọn chúng tia hy vọng sống sót mong manh, một tia sáng đủ để cả đám biến thành đàn ong vỡ tổ, chen chúc nhau chạy bán sống bán chết ra khỏi cái không gian ngột ngạt này.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, tiếng la hét hỗn loạn và tiếng kính vỡ vụn tiếp tục rơi rớt dưới chân. Những đứa vốn dĩ nhút nhát nhất giờ đây cũng xô đẩy, tranh giành từng giây từng phút để thoát thân. Chỉ có một điều cả bọn đều cầu nguyện: hy vọng tên quái vật kia hãy mê mải thưởng thức cái xác ấy thêm một chút nữa, chậm rãi nhấm nháp từng chút một, đủ lâu để họ kịp thoát khỏi cơn ác mộng này mà không phải là nạn nhân tiếp theo.
Nhưng ai biết được, trong hỗn loạn, chẳng ai thực sự biết con quái vật ấy đã chú ý đến gì. Và liệu hy vọng kia có quá xa xỉ?
"Chạy mau, Ngan! Mày còn thẫn thờ cái gì vậy?" Cua gào lên, giọng hoảng loạn nhưng không giấu được sự quyết tâm. Nó liên tục kéo giật tôi, mắt đảo điên tìm đường thoát.
Tôi vẫn còn đứng đơ ra, đôi chân nặng trĩu như bị đổ chì. Hình ảnh cái xác tan nát và những mảnh thủy tinh vỡ cứ lởn vởn trước mắt, làm tê cứng cả tâm trí. Manh và Cua, hai đứa bạn chí cốt, cũng hoảng loạn không kém. Chúng vừa kéo tay tôi vừa thúc liên hồi, tay nắm chặt đến mức đau rát, những tiếng thúc giục hòa lẫn vào tiếng chân chạy loạn của đám đông xung quanh.
Manh hét lên, giọng vỡ òa trong hoảng sợ: "Đi thôi, Ngan! Nếu mày còn đứng đây, cả ba đứa mình sẽ chết hết đấy!"
Cảm giác lạnh buốt ở đầu ngón tay, cảm giác những bước chạy dồn dập bên cạnh, và cảm giác từng giọt mồ hôi lạnh toát chạy dọc sống lưng dần đưa tôi trở về thực tại. Cảnh tượng tàn bạo và tiếng quái vật gầm gừ không ngừng vang lên sau lưng, càng thúc tôi chạy theo những cái kéo vội vã của Manh và Cua, lao vào dòng người đang ào ạt như nước vỡ bờ.
Chúng tôi chạy trong hỗn loạn, tiếng bước chân dồn dập, tiếng la hét vang vọng khắp nơi. Manh và Cua vẫn kéo tôi chạy điên cuồng, nhưng trong đầu tôi chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: tên quái vật kia đã ăn xong và nó đang tìm kiếm con mồi tiếp theo.
Tôi bỗng nhiên khựng lại, buông tay cả hai ra. "Mày làm gì vậy, Ngan?" Cua gào lên, ánh mắt lo lắng.
"Chạy đi! Nó sắp đến rồi!" Tôi hét lên, nhìn thấy cái bóng quái vật đang bò lổm ngổm, tứ chi dài ngoằng và tua rua loe ngoe như sẵn sàng săn mồi.
"Không, tụi mình sẽ chạy cùng nhau!" Manh khăng khăng, đôi mắt đỏ hoe.
"Không có thời gian đâu! Đi ngay đi!" Tôi đẩy mạnh cả hai đứa về phía trước, hối thúc trong tiếng khóc nghẹn ngào. "Tao sẽ cầm chân nó, tao có cách!"
Manh và Cua nhìn tôi, do dự một giây ngắn ngủi, rồi gật đầu trong sự miễn cưỡng. "Hứa với tụi tao mày sẽ sống, Ngan!" Cua hét lên trước khi cả hai quay lưng, lao đi trong đám đông đang cuống cuồng tìm lối thoát.
Manh và Cua lao đi, nhưng tiếng bước chân của chúng vừa khuất, con quái vật đã rống lên một tiếng đinh tai nhức óc. Tua rua của nó quét qua, mùi tanh tưởi xộc lên đến nghẹn thở. Tôi quay lại, tim đập như muốn nổ tung. Nó đang nhìn tôi, con ngươi đỏ tấy, lấp lánh như lửa cháy trong đêm tối. Tôi nín thở, nhận ra mình chỉ còn một mình, chẳng còn đường thoái lui.
Nó lao tới, tua rua vung loạn xạ, từng mảnh thủy tinh dưới chân bị cuốn lên như bão cát, xẹt ngang mặt tôi. Tôi lùi lại, tránh được cú vồ đầu tiên nhưng nhanh chóng bị đánh bật vào tường, đau điếng. Trước mắt tôi là một khung cảnh chớp nhoáng, mờ ảo và kinh hoàng. Cái mùi xác chết từ nó nồng nặc đến buồn nôn, làm tôi gần như nghẹt thở.
Tôi gắng gượng đứng dậy, nhưng con quái vật không để tôi có thời gian. Một tua rua quấn chặt lấy chân tôi, giật mạnh khiến tôi ngã nhào. Mắt nó nheo lại, kèm một nụ cười méo mó kinh tởm. Từng tua rua quấn chặt hơn, như muốn nghiền nát tôi trong nháy mắt. Tôi cắn răng, cố gắng thoát ra, nhưng lực siết mạnh đến mức các khớp xương kêu lên răng rắc.
Chỉ còn một cơ hội. Tôi nắm chặt mảnh vỡ cửa kính trong tay, gồng hết sức ném mạnh về phía đầu nó. Mảnh vỡ bay vèo, nhưng tên quái vật như cảm nhận được. Nó vặn mình né tránh, và chỉ sượt qua một bên, cắm phập vào thịt. Máu đen bắn tung tóe, nhưng nó vẫn còn sống.
Tôi quẫy mạnh, đạp chân vào tua rua, vừa cố giữ khoảng cách vừa nhặt lại viên đá đã văng ra. Con quái vật gầm lên, từng bước càng gần, những tua rua vươn ra xung quanh như muốn quấn lấy tất cả. Tôi chớp thời cơ, ném mạnh những mảnh vỡ lần nữa, nhắm thẳng vào viên đá trên đầu nó. Cú ném lần này trúng đích, đập vào viên pha lê xanh trên trán nó, vỡ nát như một màn pháo hoa đen tối.
Con quái vật gào lên, lăn lộn trong cơn co giật điên cuồng. Nó quẫy đạp, từng tua rua đập loạn xạ trong không trung, nhưng sức mạnh của nó đang cạn kiệt. Tôi lăn người né tránh, bám lấy tường cố đứng dậy, mắt không rời khỏi con quái vật đang rít lên đau đớn. Tua rua của nó co rúm lại, rồi từ từ xẹp xuống, dần mất đi sinh khí. Đôi mắt đỏ ngầu chớp tắt lần cuối trước khi khép lại, cả thân hình to lớn đổ sập xuống đất, hoàn toàn bất động.
Tôi khụy xuống, người đầy vết bầm tím, mồ hôi túa ra như tắm. Cả cơ thể run rẩy, nhưng nỗi sợ hãi đã bị thay thế bởi một sự nhẹ nhõm không tưởng. Quái vật đã gục ngã. Tôi đã làm được. Chỉ còn lại cái xác to lớn của nó, và không gian xung quanh dần trở nên yên tĩnh, tựa như mọi thứ đã chấm dứt.
Ngay từ đầu, tôi đã để ý đến viên đá xanh nhạt lấp lánh trên đầu nó, một thứ bất thường giữa cái hình hài gớm ghiếc ấy. Nó như một thứ dị biệt, sáng lên giữa khung cảnh u ám, và cảm giác mách bảo tôi rằng đó chính là điểm yếu của con quái vật này.
"Ván cược lần này, thắng rồi."
Suy cho cùng, vẫn là tôi may mắn.