webnovel

3, Gặp gỡ

Cơn đau nhức sau cuộc chiến vẫn còn dội lại trên từng thớ thịt, nhưng không gì có thể ngăn cản sự tò mò của tôi. Nhìn cái xác quái vật nằm im lìm trước mặt, tôi cẩn trọng tiến lại gần, từng bước chậm rãi, giữ cho tim mình không đập loạn xạ thêm nữa. Xác con quái vật đã biến dạng, những tua rua nằm vương vãi, và viên đá trên đầu nó đã vỡ tan thành hàng trăm mảnh.

Tôi cúi xuống, lùa tay qua những mảnh vỡ vụn. Viên đá xanh lúc này đã không còn là khối lấp lánh hoàn chỉnh, nhưng vẫn còn những mảnh nhỏ, sắc và cứng như những viên ngọc bị tán nát. Tôi nhặt từng mảnh lên, cảm nhận lạnh buốt lan tỏa từ lòng bàn tay, một cái lạnh rất khác, không phải từ viên đá thông thường. Mỗi mảnh vỡ phản chiếu chút ánh sáng yếu ớt, như thể chúng vẫn còn chút sinh khí còn sót lại từ con quái vật.

Mỗi mảnh ghép lại cho tôi thêm một manh mối, một câu chuyện chưa hoàn tất về con quái vật này. Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Viên đá này có ý nghĩa gì? Tôi lật đi lật lại những mảnh đá, cố tìm ra manh mối nhưng tất cả vẫn còn là bí ẩn.

Một mảnh vỡ sắc bén cắt nhẹ vào da, khiến tôi rụt tay lại, máu nhỏ xuống nền nhà, hòa lẫn với những vệt máu đen từ con quái vật. Tôi chần chừ, nhìn vết cắt nhỏ rồi lại nhìn những mảnh vỡ trong tay. Một sự tò mò kỳ quái lẫn với sự cảnh giác trỗi dậy, như thể viên đá này còn ẩn giấu nhiều hơn những gì mắt thấy.

Tôi cẩn thận cất những mảnh vỡ vào túi, tự nhủ sẽ tìm hiểu thêm khi có thời gian và không gian an toàn hơn. Cuộc chiến này có thể đã kết thúc, nhưng những bí mật của viên đá xanh kia chắc chắn chưa dừng lại ở đây. Tôi đứng lên, nhìn quanh cái hành lang vắng lặng, và tự nhủ rằng mình cần phải tìm ra sự thật đằng sau con quái vật và viên đá kỳ lạ này.

Lết từng bước nặng nề, tôi trở lại lớp với cơ thể đau đớn và kiệt sức. "Chết tiệt," tôi thì thầm, chỉ biết trách móc vào không khí mờ mịt.

Nhưng ngay lúc đó, Trung và Thành, hai tên đầu sỏ của sự hỗn loạn, đang thong dong trong lớp, lục lọi tìm kiếm đồ đạc khắp nơi. Họ dừng lại, mắt mở to đầy kinh ngạc khi thấy tôi bước vào. Những vết thương trên cơ thể tôi rõ ràng đã khiến họ phải sững sờ."Chưa thấy ai bị thương bao giờ hay sao mà nhìn?" Tôi nói, giọng có phần mệt mỏi và cáu kỉnh.

Ngồi bệt xuống đất, tôi xé toạc chiếc áo khoác của mình, cố gắng băng bó những vết thương một cách vụng về. Tôi vừa làm vừa cố gắng tự cứu lấy bản thân.

"Thành, giúp nó đi," Trung lên tiếng, giọng khẩn trương.

Thành, dù chưa hoàn toàn nắm bắt tình hình, vẫn nhanh chóng làm theo. Nó vác tôi lên bàn để tiện băng bó với sự khéo léo đáng ngạc nhiên.

"Cảm ơn, nhưng sao mày lại giỏi việc này thế?" Tôi hỏi, dù đã gần kiệt sức.

"Ngày xưa tao và Trung thường xuyên gây sự, quánh lộn, nên lúc nào cũng cần tự băng bó, tự lo liệu. Nếu để ba má biết, có khi còn thêm vài roi nữa." Thành thành thật trả lời.

"E hèm." Trung vội vã cắt ngang, ngăn không cho Thành tiếp tục kể lể.

Tôi cười, nhưng vội nén lại. Không khéo là Trung nó lại lườm cháy mặt.

"Được rồi. Giờ thì trình bày đi. Sao mày không chạy theo mọi người?" Trung hỏi nghiêm túc, ánh mắt sắc lạnh.

"Tao cũng giống như tụi mày thôi. Giả vờ nhảy ra ngoài nhưng thực ra là trốn ở góc chết ngoài rìa cửa sổ," tôi đáp lại, nhún vai với vẻ bỡn cợt.

Thình lình, Trung xách cổ áo tôi lên, ánh mắt lạnh lùng: "Nhưng tụi tao chạy trốn, còn mày đã giết nó, đúng không?"

Thành, đứng bên cạnh, nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Có lẽ nó không nghĩ rằng một đứa con gái có thể xử lý được con quái vật ấy.

"Nếu mày nghĩ tao đã giết được nó, thì hãy thả tao ra," tôi nói với một nụ cười nửa miệng, "Nếu đã giết được con quái vật, chẳng lẽ lại không bẻ cổ được cái thằng ất ơ như mày?"

"Được, vậy xem thử cổ đứa nào lìa đầu trước," Trung nói, ánh mắt bừng lên sự quyết đoán, đồng thời rút con dao thủ sẵn trong túi quần và kề vào cổ tôi.

Nhìn thấy tình hình ngày càng căng thẳng, Thành vội can thiệp: "Tụi mày bình tĩnh lại. Trước tiên, chúng ta phải giải quyết những con quái vật đã, rồi hãy tính sau."

Hít thở thật sâu, tôi dồn hết sức bình sinh còn lại, dùng đầu gõ mạnh vào trán thằng Trung.

"Đầu tao nguội rồi, còn mày?" Tôi hỏi, vừa bỡn cợt vừa nghiêm túc và nhìn thẳng vào mắt nó.

Trung loạng choạng vì cú đánh bất ngờ nhưng nhanh chóng ngồi xuống, vẻ mặt đã bình tĩnh hơn. "Là mày giết nó à?"

Không nói gì, tôi chỉ gật đầu.

"Đùuuuuuuuuu," Thành thốt lên, thể hiện sự bất ngờ rõ rệt. Trung, cố gắng kìm nén sự ngạc nhiên, hỏi tiếp: "Bằng cách nào?"

"Khát nước, nói nhiều khô cả họng rồi, bạn ơi," tôi trả lời với một nụ cười thách thức.

"Thành, cho nó chai nước," Trung ra lệnh.

Thành nhanh chóng đưa chai nước cho tôi. Tôi cũng đáp trả, bèn quăng cho nó một mảnh vỡ của viên đá rồi tu liền nửa chai nước, trong khi chứng kiến lũ đầu gấu đang chìm đắm trong viên đá. Thành thì vẫn còn trầm trồ, còn Trung thì im lặng, mải miết xoay xoay mảnh vỡ trong tay. Chỉ một thoáng, ánh mắt nó vụt lên tia lạnh lùng.

"Viên đá này… có liên quan đến sức mạnh của lũ quái vật, đúng không?" Trung lên tiếng, giọng trầm như đang suy tính điều gì đó sâu xa hơn.

Tôi gật đầu, nhưng chưa kịp giải thích thêm, một âm thanh ghê rợn vọng lại từ ngoài hành lang. Tiếng gầm rú quen thuộc, nhưng lần này vang dội hơn, rền rĩ cả bốn bức tường.

"Có vẻ bữa trưa của nó xong rồi đấy," tôi lẩm bẩm. Thành lập tức đứng dậy, hốt hoảng nhìn ra cửa sổ, rồi quay lại nhìn tôi và Trung. Còn Trung chỉ nheo mắt nhìn chằm chằm vào viên đá.

"Chúng nó tới!" Thành gào lên, rút vội chiếc ghế làm vũ khí.

Trung ném mảnh đá lại cho tôi, quyết định rõ ràng: "Tìm cách đánh bại chúng nó. Viên đá này không chỉ đơn thuần là điểm yếu, mà có thể là chìa khóa cho tất cả."

Trong phút chốc, cả ba bị cuốn vào cuộc chiến mới khi những con quái vật tiếp theo xuất hiện, lao thẳng vào lớp học. Một trận chiến dữ dội bùng nổ, lũ quái vật túa vào từ cửa chính lẫn cửa sổ, tua rua quét mạnh như roi da, đập nát bàn ghế và gây ra âm thanh chát chúa.

Tôi lao đến, đập vỡ những mảnh kính vỡ còn sót lại từ trận chiến trước, nhanh chóng tìm cách tiếp cận đầu quái vật. Thành vừa đấm đá vừa che chắn, tiếng nện vang lên đầy quyết liệt. Trung, với con dao trong tay, nhảy vào tấn công từ phía sau.

Giữa cuộc hỗn chiến, tôi chớp lấy cơ hội, ném mạnh mảnh đá vào viên ngọc trên đầu con quái vật gần nhất. Nó rít lên, tê liệt ngay tức khắc. Một con quái khác xoay qua, cánh tay dài quét ngang, suýt nữa chạm đến tôi nếu Trung không kịp đẩy tôi ra.

"Chết tiệt, cứ thế này không ổn đâu!" Trung quát lên, ánh mắt liếc qua góc lớp học. Tôi nhận ra nó đang nhắm tới một cánh cửa nhỏ, nằm khuất sau kệ sách đã đổ nát.

"Tụi bây! Bên này!" Thành hét lớn, đạp mạnh làm tung cửa, lối đi bí mật lộ ra. Nhưng không gian tối mù và ẩm thấp phía sau cánh cửa càng làm lòng tôi bất an.

"Đi đâu cũng được, nhưng không phải chết ở đây," tôi quyết định. Cả ba nhanh chóng lao vào lối đi, đóng sập cửa lại sau lưng. Tiếng gào rú và những cú đập mạnh vẫn vang vọng.

Trong bóng tối, Trung nhìn tôi, giọng đã dịu hơn nhưng vẫn cương quyết: "Giờ thì nói rõ đi. Viên đá đó có thể làm được gì nữa?"

"Có lẽ nó không chỉ dừng lại ở việc đánh bại chúng," tôi thở hổn hển, ngón tay vẫn siết chặt mảnh đá còn sót lại, ánh xanh mờ ảo từ nó hắt lên gương mặt ba đứa. "Có thể… nó là chìa khóa cho tất cả mọi chuyện."

Tôi vò đầu, cảm giác bực bội vì những câu hỏi không có lời giải đáp đang bủa vây lấy tâm trí. Hy vọng duy nhất bây giờ là sức mạnh tiềm ẩn trong viên đá. Liệu nó chỉ đơn thuần là điểm yếu của lũ quái vật, hay còn chứa đựng một thứ quyền năng kinh khủng nào khác?

Nếu viên đá này khuếch đại sức mạnh cho con quái vật, vậy nó có thể làm điều tương tự với chúng tôi không? Ý tưởng ấy lóe lên trong đầu, nhưng thời gian không cho phép tôi thử nghiệm trực tiếp lên cơ thể. Tuy nhiên, nếu thử trên vũ khí thì sao?

"Trung, đưa tao con dao."

Không đợi Trung kịp phản ứng, tôi chộp lấy con dao từ tay nó và đưa mảnh vỡ viên đá lại gần. Nhưng chẳng có gì xảy ra. Một lần nữa, sự thất vọng lại dâng trào.

"Chết tiệt." Tôi gầm lên trong vô vọng.

Nhưng rồi, trong lúc tức giận, tôi đập mạnh viên đá lên lưỡi dao. Và ngay khoảnh khắc ấy, một tia sáng lóe lên, ánh sáng chói lòa bùng phát, bao trùm cả không gian. Trong tích tắc, con dao chuyển màu, lưỡi dao ánh lên sắc xanh lam rực rỡ, tỏa ra một luồng năng lượng mới mẻ, như đang thầm gầm gừ đòi được sử dụng.

"Cái quái gì vừa xảy ra vậy?" Trung thốt lên, mắt mở to nhìn con dao đang phát sáng trong tay tôi.

"Không biết, nhưng có lẽ chúng ta vừa tìm ra một thứ vũ khí mới." Tôi đáp, lòng đầy ngạc nhiên và hy vọng le lói.

Trung cầm lại con dao, khẽ lật qua lật lại, kiểm tra từng chi tiết. "Mày nghĩ nó có tác dụng gì?"

"Không rõ, nhưng có lẽ nó mạnh hơn trước." Tôi đưa tay chạm nhẹ vào lưỡi dao, cảm nhận sự ấm áp từ năng lượng của viên đá truyền sang. "Có thể nó đã hấp thụ một phần sức mạnh của viên đá, nhưng chưa rõ là gì."

Thành đứng dậy, ánh mắt loé lên tia quyết tâm. "Chỉ có một cách để biết, thử trên con quái vật tiếp theo."

Chúng tôi chỉ kịp gật đầu đồng ý trước khi tiếng gầm rú vang lên từ hành lang ngoài căn phòng. Những bước chân nặng nề, những tiếng xé gió xé toạc không khí, báo hiệu rằng lũ quái vật đã đến gần hơn bao giờ hết.

"Đến lúc rồi." Tôi nói, siết chặt thanh sắt trong tay, chuẩn bị sẵn sàng. Trung cũng cầm dao, lần này nó trông có vẻ tự tin hơn nhiều.

Cửa phòng bật tung, lũ quái vật ùa vào, với sự hung hãn không hề thuyên giảm. Trung lao lên trước, dao trong tay nó như một ngọn lửa xanh lướt qua không gian, xé toạc không khí và cắm phập vào viên đá trên đầu con quái vật đầu tiên.

Một tiếng nổ đanh, con quái vật gục xuống ngay lập tức, cơ thể nó co rúm lại như bị hút cạn sinh lực. Lưỡi dao phát sáng mạnh hơn, như vừa hấp thụ thêm một phần sức mạnh từ đối thủ. Trung nhìn lại tôi, mắt nó sáng lên, không phải vì chiến thắng mà vì phát hiện một sự thật kinh hoàng.

"Viên đá không chỉ khuếch đại sức mạnh," Trung thì thào, vẫn giữ nguyên ánh mắt chăm chú vào con dao, "mà còn có thể hút cạn sinh lực của chúng."

Thành nhìn chúng tôi, miệng lắp bắp không nói nên lời. Lần này không cần lời giải thích nào thêm, chúng tôi đều hiểu rõ. Vũ khí này có thể là chìa khóa, không chỉ để đánh bại lũ quái vật mà còn để lật ngược thế cờ. Nhưng đi kèm với nó, là một thứ sức mạnh nguy hiểm, đủ để nuốt chửng bất kỳ ai không biết cách kiểm soát.

Nhìn vào đám xác quái vật nằm la liệt, Trung chợt quay sang tôi, giọng nó pha chút lo âu lẫn phấn khích. "Mày nghĩ chúng ta liệu đủ sức để sử dụng nó?"

"Chỉ có một cách để biết," tôi đáp, nén lại mọi cảm xúc đang rối bời, "là dùng nó đến tận cùng."

Trung gật đầu, rồi chúng tôi siết chặt vũ khí trong tay, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Một cuộc chiến không chỉ với quái vật, mà còn với chính sức mạnh chúng tôi vừa giải phóng ra. Mọi hy vọng giờ đây đặt cược trên con dao xanh lấp lánh ấy, và sự kiên cường của cả ba chúng tôi.

Bên ngoài, những tiếng gầm rú vẫn vang lên không ngớt. Bóng tối trước mắt dường như càng thêm dày đặc. Nhưng giờ đây, với thứ vũ khí mới này, ít nhất chúng tôi biết mình không còn vô vọng.

Và cuộc chiến thật sự mới chỉ bắt đầu.