webnovel

Chương 232: Diêm La Vương.

Chương 232: Diêm La Vương.

Mạnh Bà đi phía trước dẫn đường cho Lăng Tiểu Mạc cùng Triệu Minh Anh, dẫn cả hai tiến vào bên trong Minh giới.

Triệu Minh Anh khi vừa bước qua cổng đá liền khựng lại bởi luồng âm khí dày đặc đến ngột ngạt.

Nàng tựa như đi vào một thế giới khác, khác hẳn với những gì mà nàng nhìn thấy từ bên ngoài cánh cổng đá.

Không chỉ có một cổng đá, mà là rất nhiều cổng đá xung quanh, chúng nằm cách nhau ba mươi, bốn mươi thước tạo thành hình vòng cũng, và tất cả đều dẫn chung về một lối.

Từ những cánh cổng đá ấy hàng hà sa số những vong hồn người chết xuất hiện, xếp thành hai hàng ngay ngắn, từng bước từng bước di chuyển về phía trước.

Đứng ở hai bên những vong hồn kia là hai hàng dài những âm binh với giáp trụ đầy đủ, đứng cách nhau bảy, tám thước.

Cổng đá nào cũng thế.

Triệu Minh Anh trong thoáng chốc bị choáng ngợp bởi số lượng vong hồn từ những cổng đá kia, số lượng, nàng không thể nào đếm được.

"Những cổng đá nối với những giới vực khác, tất cả những vong hồn người chết từ những giới vực khác đều tụ về đây qua những cánh cổng đá!"

Mạnh Bà giải thích.

"Vậy... vậy sao cổng đá nối với Nhân giới... lại không hề có bất cứ vong hồn nào...?"

Triệu Minh Anh ngập ngừng hỏi.

"Còn chẳng phải là do tên tiểu tử đi cạnh ngươi hay sao?!!

Lần đó, sau khi phong ấn Thiên Ma Hoàng, nó liền phong ấn luôn cánh cửa dẫn đến Nhân giới, báo hại ta và lão già kia phải gấp rút cho xây dựng một cánh cổng khác để dẫn dắt những vong hồn ở Nhân giới!"

Mạnh Bà quát lớn, ánh mắt tóe lửa nhìn vào Lăng Tiểu Mạc.

"Ahaha...lần đó là do nhi tử nóng vội nên chưa suy nghĩ thông suốt a!"

Lăng Tiểu Mạc gãi gãi đầu, cười nói.

"Ngươi còn cười được hay sao?!!"

Mạnh Bà quát thẳng vào mặt Lăng Tiểu Mạc.

Hai vong hồn nữ tỳ cầm lồng đèn bay là là phía trước, chẳng hề để tâm đến ba kẻ nhộn nhịp phía sau.

Đám người tiến tới chỗ những vong hồn đang xếp hàng.

Bọn chúng trông thấy ánh đèn hắt ra từ chiếc lồng đèn trên tay hai vong hồn tỳ nữ thì lập tức sợ hãi, lập tức dạt ra hai bên để đám người tiến về phía trước.

"Nghĩa mẫu... những vong hồn này...hình như đang sợ hãi chúng ta..."

Triệu Minh Anh nhíu mày nói.

Nàng, tuy là đang đi sát bên cạnh Lăng Tiểu Mạc, nhưng vẫn cảm thấy rùng mình ớn lạnh khi đi giữa hàng hà sa số là những vong hồn thế này.

Có lẽ là vì âm khí tại Minh giới rất nặng nề, kèm theo đó là âm khí từ đám vong hồn toả ra, khiến nàng lạnh người.

"Bọn chúng không phải là sợ hãi chúng ta!

Bọn chúng là đang sợ hãi ánh sáng phát ra từ hai cái lồng đèn kia!

Đó là Đèn bắt vong!

Chỉ cần vong hồn bị ánh sáng chiếu vào sẽ lập tức bị hút vào lồng đèn, bị lửa bên trong đèn thiêu đốt đến hồn siêu phách tán!"

Mạnh Bà giải thích.

"Hóa ra là vậy..."

Triệu Minh Anh gật đầu thông suốt.

Ba người tiếp tục theo sau hai vong hồn tỳ nữ đến một cây cầu bằng đá, bề ngang phải rộng đến hơn bảy thước, phía trước cây cầu có một cổng bằng đá cao bốn thước có gắn một tấm bảng bằng đá khắc hai chữ 'Nại Hà'.

Triệu Minh Anh gương mặt hiện lên ngốc trệ nhìn đoàn vong hồn cứ thế bước lên cầu Nại Hà.

"Nghĩa mẫu... lúc ở Nhân giới tiểu nữ có nghe được vài chuyện về Minh giới..."

"Là chuyện gì?"

Mạnh Bà hỏi.

"Những linh hồn của người chết... trước khi qua cầu Nại Hà...thì phải uống canh...canh Mạnh Bà...để quên hết đi những chuyện lúc còn sống...như vậy mới có thể bước lên cầu..."

"Đó chỉ là những câu chuyện vớ vẩn thôi!

Đám người sống thì biết gì chuyện của Minh giới mà kể?

Ngươi có biết số lượng vong hồn được dẫn dắt đến Minh giới một ngày là bao nhiêu không?

Ta đâu có rảnh mà đi nấu canh cho từng ấy vong hồn kia chứ!"

Mạnh Bà thản nhiên đáp lại lời của Triệu Minh Anh, sau đó ngón tay chỉ vào đám sương mù dày đặc ở giữa cầu Nại Hà nói tiếp.

"Ngươi có nhìn thấy đám sương mù kia không?

Những vong hồn này khi bước lên cầu Nại Hà, tiến vào đám sương mù kia, phàm là tên nào không quyến luyến cuộc sống kiếp trước, sẵn sàng quên đi tất cả thì sẽ có thể bước tiếp qua bên kia cầu, còn ngược lại, ý niệm về cuộc sống kiếp trước quá sâu, không muốn từ bỏ, sẽ bị dòng Vong Xuyên phía dưới nuốt chửng, bảy bảy bốn mươi chín kiếp không thể đầu thai..."

Lúc này Triệu Minh Anh mới để ý dòng nước đen ngòm đang chảy xiết phía dưới cầu Nại Hà, đây không giống như là một dòng sông mà phải là biển hồ mới đúng, bởi vì nó rộng đến hút tầm mắt, và bao phủ cả Minh giới.

Toàn bộ âm khí ở Minh giới đều là bốc lên từ phía dưới dòng Vong Xuyên.

"Nghĩa mẫu... chúng ta...phải đi qua cầu Nại Hà hay sao...?"

Triệu Minh Anh khoé miệng hơi giật hỏi.

"Không, chúng ta sẽ không đi lối này!

Cầu Nại Hà chỉ để cho vong hồn đi qua, người còn sống tuyệt không thể bước lên cầu!"

Mạnh Bà lắc đầu đáp, sau đó cùng hai vong hồn tỳ nữ rẽ sang hướng khác.

Mạnh Bà bước từng chậm rãi trên một con đường lát đá hướng lên cao hun hút dẫn đến một hòn đảo trôi nổi giữa không trung.

Triệu Minh Anh ngước nhìn lên phía trên cao, hiển hiện ra trước mắt nàng là một hòn đảo khổng lồ nằm ngay trung tâm Minh giới, xung quanh hòn đảo này là tám hòn đảo khác nhỏ hơn được kết nối với nhau bằng những lối đi lát bằng đá bề ngang chỉ tầm ba thước.

Triệu Minh Anh đứng nhìn con đường lát đá khoé miệng giật giật.

Con đường này chí ít cũng dài mấy dặm.

"Chúng ta... không thể dùng thân pháp để vượt qua nơi này sao?

Như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian..."

"Tất nhiên là có thể!

Nhưng mà nha đầu nhà ngươi, đây là lần đầu tiên đến Minh giới, sao không nhìn ngắm thật kỹ cảnh đẹp nơi đây?

Đi bộ là cách tốt nhất để ngắm nhìn cảnh vật a!"

Mạnh Bà thản nhiên đáp.

'Không, không có cái gì đẹp đẽ ở đây hết!

Nhi nữ là không muốn ngắm nhìn nên mới hỏi!!!'

Triệu Minh Anh trong lòng hét lớn lên.

Nàng sau đó quay qua nhìn Lăng Tiểu Mạc với ánh mắt nài nỉ cầu cứu.

Lăng Tiểu Mạc cũng nhìn Triệu Minh Anh, hắn lập tức hiểu ra ý nghĩ của nàng, liền ôm eo nàng, sau đó nói với Mạnh Bà.

"Nghĩa mẫu...nhi tử dẫn nàng đến đó trước a!"

Dứt lời, Lăng Tiểu Mạc ôm Triệu Minh Anh vận thân pháp bay lên cao.

Mạnh Bà nhíu mày nhìn theo, khẽ thở dài.

"Tuổi trẻ đúng là tuổi trẻ!

Haiz...

Ta là muốn tạo thêm cơ hội để hai đứa các ngươi được ở cạnh nhau lâu hơn, như thế mà cũng không hiểu được..."

Lăng Tiểu Mạc cùng Triệu Minh Anh đáp xuống một khoảng sân rộng lớn được lát bằng thạch phiến phía trước một cung điện nguy nga tráng lệ cao đến bảy tầng lầu.

"Đây là Chánh điện ở Minh giới, là nơi ở của Diêm La Vương!"

Lăng Tiểu Mạc nói.

"Chúng ta vào trong thôi!"

"Ừm..."

Triệu Minh Anh gật đầu trực bước đi thì lập tức khựng lại.

Cách chỗ hai người đang đứng hơn mười thước, một con hung thú to lớn hình dạng giống chó, toàn thân một màu đen tuyền với cơ bắp cuồn cuộn đang nằm ngủ.

"Sư đệ...con hung thú kia...xem chừng rất mạnh...chúng ta đi qua... liệu có vô ý đánh thức nó...?"

Triệu Minh Anh ngập ngừng nói.

"Nó không phải là hung thú, mà là Ma thú!

Nhưng sư tỷ đừng lo, trông bộ dạng nó thế thôi, thực ra nó rất hiền lành!"

Lăng Tiểu Mạc đáp.

'Bộ dạng đó...nhìn kiểu gì cũng không thấy được có chút nào là hiền lành cả...'

Triệu Minh Anh khoé miệng hơi giật.

Con Ma thú cảm nhận được có động tĩnh, hai tai nó giật giật mấy cái, sau đó từ từ mở mắt ra, nó liền đứng dậy, ngáp ngáp vài cái.

Trước cái chiều cao hơn một thước cùng thân hình độ sộ của con Ma thú, Triệu Minh Anh cảm thấy bản thân thật là nhỏ bé.

"Người sống?!!"

Con hung thú khịt khịt mũi vài cái, liền cất lên tiếng nói.

"Minh giới từ khi nào lại mở cửa cho người còn sống bước vào?

Nói!

Hai ngươi là ai?

Dám cả gan đến nơi này?!!"

"Nó...nó biết nói...sao?"

Triệu Minh Anh khẽ lùi lại một bước trước luồng ma khí kinh khủng mà con Ma thú đang bộc phát ra.

"Là gia gia của ngươi!"

Lăng Tiểu Mạc thản nhiên nói.

Con Ma thú liền giận dữ, bàng bạc ma khí toát ra kinh khủng chèn ép đến Lăng Tiểu Mạc và Triệu Minh Anh, nó quát lớn.

"Ngươi là hận mình sống quá lâu đúng không?!!

Dám cả gan chọc giận Serbes đại nhân ta..aaaaaaaaa"

Bành!

Con Ma thú con chưa kịp nói dứt lời liền bị một vật gì đó giống như một cái ấn từ trên cao rơi xuống trúng đầu, khiến đầu nó đập mạnh xuống nền đá, hai chân sau chổng lên trời.

"Ngậm cái mồm chết tiệt của ngươi lại!

Ngươi có biết là ta đang ngủ không hả?

Sủa gì mà sủa?!!"

Một giọng nói trầm trầm giận dữ âm vang phát ra từ bên trong Chánh điện quát mắng con Ma thú.

"Hai ngươi rốt cuộc cũng đã đến rồi nhỉ?

Đừng có đứng đó mà đôi co với chó giữ nhà của trẫm!

Mau vào đi!"

Giọng nói đó sau đó nói với Lăng Tiểu Mạc và Triệu Minh Anh.

"Chủ nhân, ta không phải chó giữ...ặc..."

Bành!

Lại một cái ấn bay tới đập ngay giữa mặt con Ma thú.

"Còn dám cãi?!"

"Hahahaha...."

Lăng Tiểu Mạc cười lớn, sau đó nắm lấy tay Triệu Minh Anh bước ngang qua con Ma thú.

"Bọn ta vào trong đây, giữ nhà ngoan nhá!"

Con Ma thú nhìn Lăng Tiểu Mạc với ánh mắt tóe lửa, điệu bộ như muốn nhảy đến ăn tươi nuốt sống hắn.

"Sư đệ... đệ đừng chọc chó nhà người ta nữa..."

Triệu Minh Anh nhỏ giọng nói.

Con Ma thú kém chút té ngã, phun máu.

'Các... các ngươi...?!!!

Aaaaaaaa....ta muốn giết người!!!'

Con Ma thú gầm thét trong lòng, thở ra hồng hộc hồng hộc...

Lăng Tiểu Mạc cùng Triệu Minh Anh bước vào bên trong Chánh điện thì nhìn một lão nhân đầu đội vương mão, toàn thân hắc bào uốn quanh rồng phụng chi tiết, trên tay cầm một cây trượng, đầu cây trượng khắc hình một cái ấn đang ngồi ở chính giữa Chánh điện phía trên cao.

"Diêm La bệ hạ!"

Lăng Tiểu Mạc khẽ gật đầu chào hỏi.

Triệu Minh Anh đứng cạnh giật mình, liền lập tức quỳ xuống hành lễ.

"Gặp qua Diêm La bệ hạ!

Tiểu nữ là Triệu Minh Anh!"

"Nha đầu, không cần quỳ, đứng lên nói chuyện!"

Diêm La Vương ôn tồn nói với Triệu Minh Anh, sau đó liền quăng ánh mắt chứa đầy sự giận dữ về phía Lăng Tiểu Mạc, quát lớn.

"Tiểu tử, ngươi vì sao bây giờ mới trở lại Minh giới hả?!!

Có biết là vì ngươi mà ta bị bà ta quát mắng không biết bao nhiêu không hả?!!

Ngươi còn nhận ra ta sao hả?!!"

"Nghĩa phụ...xin hãy bình tĩnh..."

Lăng Tiểu Mạc cười khổ đáp.

"Nghĩa...nghĩa phụ...?!!"

Triệu Minh Anh giật mình, kém chút không đứng vững khi nghe Lăng Tiểu Mạc gọi Diêm La Vương là nghĩa phụ.