Chương 233: Tất cả...đành dựa vào số mệnh...
"Ngươi vẫn nhớ trẫm là nghĩa phụ của ngươi sao?"
Diêm La Vương gương mặt quắc thước, ánh mắt âm trầm, giọng ồn ồn hỏi.
"Nghĩa phụ...nhi tử làm sao mà quên được cơ chứ?
Chỉ là...ở Nhân giới xảy ra quá nhiều việc...nhi tử cũng không thể nào quay lại Minh giới sớm hơn..."
Lăng Tiểu Mạc gãi gãi đầu đáp.
Hừm...
Diêm La Vương hừ lạnh một cái, lại hỏi.
"Chuyện ngươi sau mấy trăm năm không trở lại Minh giới trẫm có thể không tính toán!"
"Đa tạ nghĩa phụ!"
Lăng Tiểu Mạc tay ôm quyền nói.
"Tiểu tử, ngươi lần này trở lại là vì chuyện của Thiên Ma Hoàng?"
Diêm La Vương nhăn mặt hỏi.
"Đúng vậy!
Nhi tử ở Nhân giới đã bị tấn công bởi hai ma thú đầu lĩnh, bọn chúng là thoát ra từ Minh giới...
Nên nhi tử mới đoán biết được phong ấn của Thiên Ma Hoàng đã xuất hiện vết nứt..."
Lăng Tiểu Mạc nói.
"Khi phong ấn xuất hiện vết nứt, Minh giới bỗng xuất hiện rất nhiều ma thú, bọn chúng là đi vào từ cánh cổng nối giữa Minh giới và Ma giới.
Trẫm cùng phu nhân và đám thuộc hạ đã ra sức ngăn cản bọn chúng, nhưng vì số lượng quá nhiều, đã để xổng mất hai tên..."
Diêm La Vương nói.
"Trẫm sau đó cũng đã thử tái tạo lại phong ấn, nhưng vẫn là lực bất tòng tâm, không thể nào tiến gần lại phong ấn được, cũng không thể tác động đến..."
Diêm La Vương sau đó nhìn sang Triệu Minh Anh.
"Nha đầu, ngươi có lẽ là chủ nhân của Tiên Thiên chi thể?"
"Vâng, tiểu nữ chính là chủ nhân Tiên thiên chi thể..."
Triệu Minh Anh gật đầu đáp.
Diêm La vương khẽ nhíu mày.
"Ngươi sẵn sàng hy sinh để tái phong ấn lại Thiên Ma Hoàng hay sao?"
"Tiểu nữ sẵn sàng!"
Triệu Minh Anh hiện lên ánh mắt kiên định nhìn Diêm La Vương.
"Tiểu tử, còn ngươi?"
"...."
Lăng Tiểu Mạc không đáp, ánh mắt hắn hiện lên khó khăn.
"...."
Triệu Minh Anh.
"Trẫm hiểu rồi..."
Diêm La Vương âm trầm gật đầu.
"Nha đầu ngươi không sợ hy sinh bản thân để cứu cả Tam giới, chuyện này thật đáng quý, đáng ngưỡng mộ...
Nếu đã quyết định như thế, vậy thì theo trẫm!"
Diêm La Vương trực đứng lên thì một bóng người bất chợt xuất hiện phía trước cửa Chánh điện.
"Lão già nhà ông vội lắm hay sao vậy hả?!!"
Người vừa xuất hiện không ai khác chính là Mạnh Bà.
"Nhi tử mấy trăm năm rồi mới trở về, lão già nhà ông còn không thèm hỏi han lấy một câu?
Nhi tử trở lại, dắt theo con dâu về ra mắt, lão già nhà ông cũng không đoái hoài tới, liền dẫn nó vào chỗ hiểm nguy?
Ông như thế có xứng là nghĩa phụ của nó không hả?!"
Mạnh Bà giọng đay nghiến, vừa nói vừa bước vào bên trong.
"Ta...ta..."
Diêm La Vương khoé miệng giật giật.
"Ta ta cái gì hả?!!
Ông không lẽ không biết, phong ấn Thiên Ma Hoàng được bảo vệ bởi một trận pháp phòng ngự hay sao?
Cho dù nha đầu này có là chủ nhân của Tiên Thiên chỉ thể thì đã sao, cũng sẽ không thể nào vượt qua được trận pháp phòng ngự kia!
Ông là muốn đẩy nha đầu này vào chỗ chết hay sao hả?!!
Có tin ta cạo trọc đầu lão già nhà ông không hả?!!"
Mạnh Bà quát lớn.
Diêm La Vương là người cai quản toàn cõi Minh giới, nắm trong tay sinh tử của chúng sinh, là người có thể so sánh ngang hàng với cả Thiên Hoàng Tôn Hậu của Thiên giới, ở Minh giới Diêm La Vương là tồn tại mạnh nhất.
Nói không ngoa, Diêm La Vương chính là vua!
Một vị vua đích thực!
Nhưng mà, vua thì vẫn phải sợ vợ mà thôi!
Đối mặt với Mạnh Bà, Diêm La Vương liền trở nên khép nép, nhún nhường, đôi khi là bất lực, bị Mạnh Bà quát mắng mà không thể cũng không dám lên tiếng phản kháng dù chỉ một từ.
Triệu Minh Anh khoé miệng giật giật, ánh mắt hiện lên hoang mang, không thể nào tin vào tình huống đang chứng kiến.
Diêm La Vương lúc gặp mặt hoàn toàn giống như trong tưởng tượng của nàng, một lão nhân gia cao cao tại thượng, gương mặt quắc thước nghiêm nghị, giọng nói trầm trầm thể hiện ra uy nghiêm.
Nhưng mà hiện tại, ngay giây phút này đây, hình tượng đó hoàn toàn biến mất, chỉ còn là một lão nhân sợ vợ, khép nép, nhún nhường.
"Chẳng phải là ông có Kim Tàng Ti hay sao?
Sao không cho nha đầu này?"
Mạnh Bà nhíu mày, tay trái chống hông, tay phải đưa tẩu thuốc lên rít một cái, hỏi.
"Kim...Tàng... Ti...là..."
Diêm La Vương ngập ngừng, gương mặt hiện lên khổ sở.
"Là cái gì?!!"
Mạnh Bà nghiêng đầu hỏi.
"Kim Tàng Ti...là...bảo vật của Minh giới ta...làm sao có thể...tùy tiện tặng cho người ngoài..."
Diêm La Vương trán đổ mồ hôi đáp.
"Người... ngoài?!!"
Mạnh Bà ánh mắt hiện lên giận dữ nhìn thẳng vào Diêm La Vương.
"Ông thử nói lại lần nữa ta nghe xem!!!
Con dâu của ông, mà ông lại coi nó là người ngoài, lại tiếc rẻ một cái Kim Tàng Ti với nó?!!"
Mạnh Bà tay trái đưa ra phía trước, gằng giọng.
"Có đưa ra hay là không?!!"
"Đưa...ta đưa là được rồi..."
Diêm La Vương ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán, giọng hơi run đáp lời Mạnh Bà sau đó lấy ra một chiếc hộp gỗ màu đen được chạm khắc tinh xảo, nói với Triệu Minh Anh, giọng lại trầm trầm nghiêm túc, nhưng trong lòng lại quặn từng cơn đau.
"Nha đầu, bảo vệ phong ấn của Thiên Ma Hoàng là trận pháp Vạn Lôi Tru Tiên do Bát Đại Đế cùng tạo ra, không một ai trong Tam giới này có thể chịu được oanh tạc của lôi trận mà còn sống!
Để có thể giúp ngươi còn sống mà tái tạo lại phong ấn, Kim Tàng Ti này trẫm tặng cho ngươi, hãy giữ gìn nó thật cẩn thận!"
Diêm La Vương dứt lời, liền chiếc hộp gỗ từ từ lơ lửng lên không chầm chậm bay lại chỗ Triệu Minh Anh.
Triệu Minh Anh ngơ ngác đưa hai tay ra đón lấy.
Mạnh Bà liền quay sang Triệu Minh Anh mở ra chiếc hộp.
Ánh sáng chói lóa toát ra từ thứ bên trong chiếc hộp trong thoáng chốc làm cho Triệu Minh Anh khẽ nhíu mày.
Hiển hiện ra trước mắt nàng là một sợi dây chỉ dài khoảng một gang tay óng ánh ánh vàng.
"Đây là...Kim Tàng Ti...sao?"
Triệu Minh Anh bất giác hỏi.
"Đây là Kim Tàng Ti!
Là tơ của Ngũ Sắc Tinh Tằm!
Sợi tơ này bên trong nó tích tụ khí lực của trời đất, có thể bảo vệ cho người đeo nó tránh được những mối nguy hiểm xung quanh!"
Mạnh Bà vừa giải thích vừa cột Kim Tàng Ti vào cổ tay Triệu Minh Anh.
"Nhưng mà Kim Tàng Ti này chỉ sử dụng được một lần duy nhất trong một khoảng thời gian là nửa nén hương, sau đó sẽ tan biến...
Nha đầu, ngươi chỉ có duy nhất một cơ hội để tiếp cận phong ấn và tái tạo lại nó, nếu như thất bại thì..."
"Nghĩa mẫu yên tâm, nhi nữ sẽ không thất bại!"
Triệu Minh Anh chắc cú nói.
Đoạn thời gian sau, Lăng Tiểu Mạc cùng Triệu Minh Anh theo chân Diêm La Vương đi đến một hòn đảo nhỏ lơ lửng, nằm ở tận cùng, cách rất xa những hòn đảo khổng lồ mà khi trước Triệu Minh Anh đã thấy.
Chính giữa hòn đảo nhỏ này là một thềm đá bao quanh rộng hơn trăm thước, ở giữa thềm đá là một khối vuông màu đen nghi ngút là hắc khí bao quanh, xung quanh thềm đá có năm cây cột trụ lớn.
Khối đá đen nối với năm cây cột bằng những sợi xích rất to, mỗi mắc xích phải to bằng hai bàn tay người lớn.
Diêm La Vương, Lăng Tiểu Mạc cùng Triệu Minh Anh đứng bên ngoài thềm đá âm trầm nhìn.
"Đây là...nơi phong ấn Thiên Ma Hoàng sao?"
Triệu Minh Anh hoang mang hỏi, trong lòng nàng thoáng chút nổi lên sợ hãi khi cảm nhận hắc khí toát ra từ tảng đá vuông vức màu đen cao ba thước đặt giữa thềm đá kia.
"Đúng vậy!
Thần hồn của Thiên Ma Hoàng là đang bị giam giữ trong khối đá đen kia!"
Diêm La Vương chỉ tay nói.
"Hiện tại khối đá đã xuất hiện vết nứt, nếu như không mau chóng hàn gắn lại, Thiên Ma Hoàng, hắn rất có thể sẽ thoát ra ngoài..."
"Vậy phải làm sao mới có thể tái phong ấn?" Triệu Minh Anh hỏi.
"Ngươi chi cần bước lên thềm đá, tiến về phía năm cây cột kia, ngồi quay lưng lại khối đá đen đó là được.
Không cần phải làm gì cả, Tiên Thiên chỉ thể sẽ làm phần còn lại!
Nhưng mà, khi ngươi bước vào trong đó, sẽ không thể nào đi ra được nữa..."
Diêm La Vương đáp.
Triệu Minh Anh trực tiến lên liền bị Lăng Tiểu Mạc giữ lại.
"Sư tỷ..."
Triệu Minh Anh nhìn Lăng Tiểu Mạc bằng ánh mắt trìu mến.
"Sư đệ, hãy để ta đi...đây là số phận của ta..."
"Không...ta..."
Lăng Tiểu Mạc giọng run run.
"Sư đệ...đây là số phận của ta... muốn tránh cũng không thể nào tránh được...
Nếu đã không tránh được, chẳng thà đối mặt với nó..."
Triệu Minh Anh hai bàn tay đặt lên gò má Lăng Tiểu Mạc kéo hắn lại gần, nàng khẽ hôn lên môi hắn.
"Sư đệ...tuy khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau... không bao lâu... nhưng đó là khoảnh thời gian mà ta vui nhất, hạnh phúc nhất, ta sẽ mãi trân trọng khoảng thời gian đó...
Gặp được đệ... yêu đệ...với ta...đã không còn gì tiếc nuối nữa rồi..."
Lăng Tiểu Mạc bất chợt ôm lấy Triệu Minh Anh, nước mắt hắn trực chảy ra.
"Ta không muốn...sư tỷ...có thể nào...từ bỏ không...?"
Triệu Minh Anh bàn tay đặt lên lưng hắn, khẽ vuốt ve, nàng nhẹ nhàng nói, mắt nàng cũng đỏ hoe lên.
"Ta chẳng phải...đã nói với đệ rồi sao...?
Nếu như bây giờ ta từ bỏ...ta trốn tránh...thì tất cả sinh linh Tam giới sẽ ra sao...?
Thiên Ma Hoàng... nếu như để hắn thoát ra...
Không...
Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra...!"
Triệu Minh Anh khẽ đẩy nhẹ Lăng Tiểu Mạc ra.
"Sư đệ...ta vốn là không thể từ bỏ...
Hãy hiểu cho ta... được không...?"
Nàng buông tay Tiểu Mạc ra, quay người bước lên thềm đá.
Lăng Tiểu Mạc đứng đó, không cử động, hai hàng nước mắt hắn cứ thế chảy xuống, hai tay hắn nắm chặt lại trong bất lực.
Hắn không thể nào ngăn cản Triệu Minh Anh làm điều mà nàng muốn, cho dù điều đó có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn, một Đại Đế đứng trên đỉnh nhân sinh, vậy thì đã sao chứ?
Hắn cũng chỉ có thể bất lực mà đứng nhìn người mà hắn yêu đi vào nơi nguy hiểm, mãi mãi không thể trở lại.
Hắn có thể làm được gì chứ?
Không!
Hắn không thể làm được gì cả!
Hắn không muốn ép buộc Triệu Minh Anh, ý nàng đã quyết, không thể nào lay chuyển được.
Hắn, có thể, ngay lúc này ôm Triệu Minh Anh sau đó rời khỏi Minh giới, nhưng sau đó thì sao, Triệu Minh Anh liệu nàng có thể sống vui vẻ hay sao?
Với tính cách của Triệu Minh Anh, nàng sẽ không trách hắn vì sao lại làm thế, nhưng nàng sẽ tự trách bản thân mình, sẽ tự dằn vặt bản thân suốt quãng đời còn lại.
Lăng Tiểu Mạc, hắn, không muốn Triệu Minh Anh quãng đời còn lại phải sống trong dằn vặt như thế!
Hắn cũng chỉ đành bất lực!
Khoảnh khắc Triệu Minh Anh bước qua Lăng Tiểu Mạc, nước mắt nàng đã rơi.
Lòng nàng quặng đau.
Nàng biết sư đệ nàng đau khổ như thế nào khi nàng quyết định như thế.
Nàng hiểu, và nàng cũng đau đớn không kém gì hắn.
Nhưng đây là trách nhiệm của nàng, là số phận của nàng, nàng không thể trốn tránh, lương tâm nàng không cho phép nàng làm chuyện đó.
Nếu như...
Nếu như có kiếp sau, nàng muốn được lại một lần nữa gặp và yêu Lăng Tiểu Mạc, mãi mãi ở bên cạnh hắn.
Nếu như có kiếp sau...
Khi Triệu Minh Anh bước lên thềm đá liền năm cây cột đột nhiên phát ra năm luồng sáng chiếu thẳng lên bầu trời, xuyên qua những tầng mây đen kịt, khiến nàng thoáng giật mình.
Bầu trời Minh giới bỗng chốc nổi gió lớn, sấm chớp thi nhau gầm thét, thi nhau xẹt qua bầu trời như muốn tách đôi những đám mây đèn kìn kịt kia.
Triệu Minh Anh vẫn vững bước tiến đến gần khối đá đen, Kim Tàng Ti trên cổ tay nàng phát sáng, một thứ ánh sáng màu hoàng kim sau đó bao bọc toàn bộ cơ thể nàng tránh không bị ảnh hưởng bởi hàng trăm đạo lôi đình đang cuồng nộ đánh xuống.
Chỉ cần có kẻ dám bước lên thềm đá liền sẽ kích hoạt Vạn Lôi Tru Tiên đại trận, kẻ đó sẽ phải bị lôi trận đánh cho thân thể cháy rụi thành tro, đến cả linh hồn cũng câu diệt.
Nhưng, Triệu Minh Anh, dưới sự bảo vệ của Kim Tàng Ti, vẫn là bình an vô sự, hàng trăm đạo lôi đình đánh xuống cứ thế đánh xuống nền đá tạo ra những âm thanh chấn động kinh người, nơi thềm đá mà lôi đình giáng xuống cháy sạm đen, nhưng không có đạo lôi đình nào có thể chạm vào được Triệu Minh Anh.
Triệu Minh Anh đứng đối diện với khối đá đen, một cảm giác lạnh người chạy dọc sống lưng nàng, hắc khí tỏa ra từ bên trong khối đá bao quanh nàng tựa như muốn nuốt chửng nàng.
Triệu Minh Anh quay người ngồi xuống, lưng hướng vào khối đá, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiểu Mạc.
Bất chợt không gian xung quanh xuất hiện những sợi dây xích nhỏ, bay đến, lượn lờ xung quanh nàng.
Thân thể nàng liền tỏa ra một luồng khí tức màu xanh nhạt, theo những sợi xích truyền đến năm cây cột, sau đó lại theo những sợi xích lớn, truyền vào khối đá đen.
Những vết nứt xung quanh khối đá nhanh chóng liền lại.
Một màn chắn lập tức xuất hiện, bao phủ lấy năm cấy cột và tất cả những gì bên trong, kể cả Triệu Minh Anh.
Triệu Minh Anh hơi nhăn mặt một chút.
Không đau.
Nhưng nàng cảm thấy luồng linh khí bao quanh người luân chuyển rất kì lạ.
Nàng liền vận khí lực để ổn định, nhưng là, nàng lập tức phun ra một ngụm máu.
"Sư tỷ..."
Lăng Tiểu Mạc lo lắng gọi lớn, hắn, từ khi Triệu Minh Anh bước lên thềm đá liền ánh mắt luôn dán chặt vào nàng, lòng hắn như bị lửa đốt.
"Ta...ta không sao...
Chỉ là..."
Triệu Minh Anh còn chưa nói dứt lời, thì những sợi xích lao đến, quấn quanh hai cổ tay nàng.
Nàng cảm thấy linh lực trong cơ thể đang bị những sợi xích kia hấp thụ, nàng liền lưu chuyển khí lực, để hấp thụ linh khí bên ngoài bổ sung vào cơ thể.
Nhưng, đây là Minh giới, một giới vực tràn ngập âm khí, làm sao lại có thiên địa linh khí để cho nàng hấp thụ?
Gương mặt nàng hiện lên khổ sở.
"Có chuyện gì?"
Lăng Tiểu Mạc nhận ra sự khác thường liền quay lại hỏi Diêm La Vương.
"Những sợi xích đang rút linh lực của nha đầu đó...
Nha đầu đó bắt buộc lúc nào cũng phải hấp thụ linh khí bên ngoài để bổ sung.
Cũng giống như một vật trung gian vậy.
Nếu như ngừng lại, nha đầu đó sẽ cạn hết linh lực...
Cuối cùng sẽ chết..."
Diêm La Vương hai chân mày nhăn lại, giải thích.
"Ở Minh giới làm gì có linh khí mà hấp thụ kia chứ?!!
Nhi tử sẽ cứu nàng!!!"
Lăng Tiểu Mạc trực bước lên thềm đá nhưng bị Diêm La Vương ngăn lại.
"Ngươi không thể vào đó!
Xung quanh thềm đá được bao phủ bởi Vạn Lôi Tru Tiên trận, ngươi dù có là Đại Đế thì cũng sẽ bị lôi trận đánh chết!
Chuyện này chắc hẳn ngươi phải biết rõ hơn trẫm chứ?!!"
"Nhi tử mặc kệ!!!"
Lăng Tiểu Mạc trực bước lên thềm đá liền bị Triệu Minh Anh ngăn lại.
"Sư đệ..."
Triệu Minh Anh nói lớn.
"Chỗ này... rất nguy hiểm...đừng bước vào!!"
Nàng khổ sở nói.
"Ta mặc kệ...ta sẽ cứu tỷ ra... mặc kệ tên Thiên Ma Hoàng kia...ta sẽ cứu tỷ..."
Dứt lời, Lăng Tiểu Mạc liền bước vào trong.
Thiên lôi đại trận lập tức bị kích hoạt.
Đùng....
Đùng...
Đùng....
Phía trên, bầu trời nổi lên sấm chớp, như xé rách không gian, hàng trăm tia chớp từ trên đánh xuống người của Lăng Tiểu Mạc.
Hắn vận khí lực chống đỡ từng đợt, từng đợt lôi phạt đánh xuống thân thể.
Miệng hắn bắt đầu chảy máu.
"Sư đệ... ngươi đi đi... mặc kệ ta...!"
Triệu Minh Anh hét lớn, điệu bộ vừa khổ sở vừa đau đớn.
"Ta...ta...sẽ cứu tỷ..."
Lăng Tiểu Mạc lê từng bước nặng nhọc, ánh mắt hằn lên quyết tâm.
"Đây là...quyết định của ta...sư đệ...ngươi mau rời khỏi..."
Triệu Minh Anh hai hàng nước mắt bắt đầu chảy ra.
Đùng...
Đùng...
Vạn Lôi Tru Tiên trận cứ liên tiếp đánh xuống người Lăng Tiểu Mạc.
Hắn khuỵu xuống.
Vận hết khí lực cố gắng trườn đến chổ Triệu Minh Anh.
"Sư tỷ...đợi ta...ta sẽ cứu tỷ..."
"Sư đệ... ta cầu xin ngươi...mau rời khỏi đây đi..."
Gương mặt Triệu Minh Anh bị nước mắt che phủ, giọng nói thảm thiết van xin.
"Ta.."
Lăng Tiểu Mạc trườn đến chổ màn chắn, cố gắng với tay chạm vào.
Triệu Minh Anh bên kia màn chắn cũng cố gắng với tay ra.
"Sư...tỷ..."
Lăng Tiểu Mạc tha thiết gọi Triệu Minh Anh sau đó liền bất tỉnh.
"Sư đệ...xin...đừng quên ta..."
Triệu Minh Anh nước mắt không dừng, quay về phía Diêm La Vương.
"Diêm La bệ hạ...xin...xin hãy cứu...sư đệ...ta... ta cầu xin... người..."
Diêm La Vương trầm ngâm, ánh mắt hiện lên thương xót.
"Tên tiểu tử này, lại đem phiền phức đến cho trẫm nữa rồi..."
Diêm La Vương chấn mạnh cây quyền trượng xuống đất, phát ra một luồng uy áp cực mạnh lan tỏa ra khắp hòn đảo.
"Nếu biết trước là sẽ đau khổ, sao lại còn làm?"
Diêm La Vương lắc đầu sầu não nói.
Lăng Tiểu Mạc từ từ mở mắt ra, hắn bất chợt vùng dậy, nhìn dáo dát xung quanh, tìm kiếm Triệu Minh Anh.
"Sư tỷ...?"
"Ngươi tỉnh rồi đấy à?"
Một giọng nói bất chợt vang lên khiến Lăng Tiểu Mạc khẽ giật mình quay lại.
Là con ma thú mà Lăng Tiểu Mạc và Triệu Minh Anh bắt gặp đang ngủ trong sân trước Chánh điện Minh giới lúc trước.
"Đừng nhìn nữa, đây là Nhân giới!"
Con ma thú trầm giọng nói.
Lăng Tiểu Mạc chật vật đứng dậy.
"Ta đang ở đâu?"
"Đây là Tuyệt Tình cốc!"
Một giọng nói vang lên phía sau, một tiểu yêu bay lơ lửng xuất hiện.
"Nơi này cách Minh Vô Thần tông hơn ngàn dặm!"
"Ngươi là?"
"Ta là Chung Quỳ!
Diêm La đại nhân sắp xếp cho hai chúng ta đi theo ngươi.
Từ bây giờ ngươi sẽ là chủ nhân của bọn ta!"
Con ma thú hừ lạnh một cái.
"Ta phải đi cứu sư tỷ..."
Lăng Tiểu Mạc trực vận thân pháp bay đi, tìm lối trở lại Minh giới thì cảm thấy thân thể dường như không còn chút sức lực nào liền khựng lại.
Tiểu yêu Chung Quỳ liền bay đến ngồi lên người con ma thú.
"Chủ nhân bị ảnh hưởng của Vạn Lôi Tru Tiên trận, cơ thể phải mất một thời gian mới có thể vận được khí lực!
Bây giờ muốn trở về Minh giới cũng là không thể nào!"
"Nhưng...Minh Anh...đang..."
Lăng Tiểu Mạc ánh mắt hiện lên lo lắng.
Ta hỏi này, chủ nhân, nếu biết trước kết quả sẽ như vậy, thế ban đầu, sao chủ nhân lại đưa nữ nhân kia đến Minh giới?"
Lời nói này như đâm thẳng vào tim Lăng Tiểu Mạc
"Là...là...đó là ý nguyện của nàng ấy..."
"Thế sao?
Thế chủ nhân có nghĩ rằng sau khi cứu nữ nhân kia, nữ nhân kia sẽ như nào không?"
Tiểu Mạc im lặng.
"Nữ nhân kia một lòng muốn phong ấn lại Thiên Ma Hoàng nên mới nhờ chủ nhân dẫn nàng đến Minh giới.
Bây giờ cứu nàng ra... nàng có trách chủ nhân hay là không?"
Lăng Tiểu Mạc khuỵu xuống.
"Là ta...đáng lẽ ta không nên dẫn nàng đến Minh giới.
Ta không nên để nàng phải chịu khổ..."
Nước mắt hắn chảy ra.
"Muốn cứu nữ nhân kia, không phải là không có cách a!"
Chung Quỳ vuốt ve lông của con ma thú, thản nhiên nói.
"Đừng có xem ta là chó, tên khốn Chung Quỳ nhà ngươi!"
Con ma thú cả giận quát, lắc mạnh người hất Chung Quỳ ra.
"Nói!
Có cách gì?"
Lăng Tiểu Mạc bất chợt quay lại, chộp lấy người tiểu yêu.
"Ặc...ặc... chủ nhân...thả..ta..ra trước...đã!"
Lăng Tiểu Mạc liền nới lỏng.
"Muốn cứu được nữ nhân đó có hai cách!"
Chung Quỳ chậm rãi nói.
"Thứ nhất, cởi chuông thì phải tìm người buộc! Năm xưa Bát Đại Đế là những người tạo nên phong ấn đó, chỉ cần tìm được họ là được!"
"Còn cách thứ hai?"
"Trận pháp đó là Ngũ Hành Quan.
Nếu như chủ nhân tập hợp được tất cả Ngũ hành chi thể đỉnh tiêm, khi đó có thể hãm lại Vạn Lôi Tru Tiên trận, việc cứu nữ nhân kia sẽ dễ dàng hơn!"
Ánh mắt Lăng Tiểu Mạc liền hiện lên nghiêm nghị.
"Sư tỷ...hãy chờ ta...ta nhất định sẽ cứu ngươi!"
Minh giới.
Hòn đảo nơi phong ấn Thiên Ma Hoàng.
"Lão già...cứ kéo dài như vậy...ta sợ con dâu sẽ không thể chịu thêm được nữa..."
Mạnh Bà đứng trước thềm đá cạnh Diêm La Vương, ánh mắt lo lắng nhìn Triệu Minh Anh.
Triệu Minh Anh lúc này gương mặt nhăn nhó khổ sở đến cùng cực, mặt nàng tái mét hẳn đi, da dẻ cũng trở nên nhợt nhạt hơn.
Linh lực bên trong cơ thể nàng cứ như vậy bị những sợi xích hấp thụ sau đó truyền vào kết giới xung quanh khối đá đen giam giữ Thiên Ma Hoàng hòng gia cố và duy trì kết giới.
Nàng bây giờ đã không còn nhiều linh lực, cùng lắm chỉ trụ được thêm vài canh giờ nữa mà thôi.
Diêm La Vương thở dài một cái, sau đó lấy ra một viên ngọc màu xanh lục to bằng bàn tay từ không gian giới chỉ.
"Lão già, không lẽ ông định...?!!"
Mạnh Bà khẽ giật mình khi nhìn thấy viên ngọc kia.
"Nha đầu này...chẳng phải là con dâu của chúng ta hay sao...?
Ta làm sao có thể nhìn nó bị rút cạn linh lực mà chết được chứ..."
Nói rồi Diêm La Vương vận âm lực làm cho viên ngọc bay lên, là đà bay về trước mặt Triệu Minh Anh.
Ánh sáng xanh lục từ viên ngọc toả ra bàng bạc sau đó liên tục nhập vào cơ thể của Triệu Minh Anh.
Chỉ trong thoáng chốc gương mặt nàng liền hồng hào trở lại.
Triệu Minh Anh hai mắt nhắm nghiền, cảm nhận được một luồng linh khí cực lớn đang nhập vào trong cơ thể, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đây là cơ hội để nàng có thể kéo dài sự sống của chính bản thân nàng, nàng liền tập trung luân chuyển khí lực bên trong cơ thể, cố gắng giữ cho khí lực luôn luôn ở mức có thể chấp nhận được, không bị những sợi xích kia rút cạn đi.
"Lục Minh Thạch này là ta dùng dương thọ cùng sinh lực của những kẻ chưa đến hạn phải chết nhưng lại chết oan mà tôi luyện thành...
Cùng lắm chỉ có thể giúp nha đầu này kiên trì trong một ngàn năm mà thôi...
Hy vọng nhi tử của chúng ta có thể sớm tìm ra cách để cứu nha đầu này..."
Diêm La Vương giọng trầm trầm nói.
"Tất cả...đành dựa vào số mệnh vậy..."
Mạnh Bà giọng buồn buồn nói.