Lệ Thiệu Huy bật cười, dường như cảm thấy rất thú vị: "Nhà chúng tôi và nhà họ Bùi có tình cảm gì đáng nói?"
Chỉ một câu nói đã khiến ông Dư cứng họng, không trả lời được. Đúng vậy, hai gia tộc này kể từ đời Bùi Tử Hành và Lệ Lôi trở đi, đấu đá với nhau đã hơn mười mấy hai mươi năm. Tình cảm ư? Tình cảm là cái khỉ gì chứ! Ông Dư nghẹn lời, lần đầu tiên cảm thấy khuyên người lại khó như vậy, buồn muốn khóc luôn rồi.
May mà Lệ Thiệu Huy không phải là kẻ ngang bướng không biết ứng biến, anh ấy lại cười một tiếng: "Ông Dư, tôi không muốn khiến ông khó xử. Vậy thì chuyện tiếp theo xin ông – chủ nhân của buổi yến tiệc này đừng nhúng tay vào nữa." Nói xong, anh ấy khẽ vỗ tay hai cái, có hai gã vệ sĩ mặc vest, đi giày da đi ra từ bóng trúc tối tăm, đứng một trái một phải ở phía sau chỗ ngồi của nhà họ Bùi.
"Mấy người định làm gì!" Bùi Diễm hoảng sợ.
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com