Hạ Anh Lạc nhớ trước khi vào phòng khách sạn, cô đã khuyên anh ta tích nhiều đức một chút, chẳng lẽ anh đang châm chọc cô?
Cô hơi cứng nhắc nói: "Tôi không cần."
"Không, em cần." Anh nói.
Cô tức giận: "Anh biết tôi cần gì? Tôi cần..."
"Tôi đưa em về." Anh bỗng nở nụ cười, cắt ngang lời nói của cô.
Cô giật mình rồi nhìn thuận theo mắt anh thì thấy hai người Triệu Dực Hiên và Bùi Diễm đang đi ra ngoài thì quay lại ngây ngốc nhìn họ. Cô còn tưởng trên mặt mình mọc ra hoa, nhưng nghĩ lại một chút đã chợt hiểu ra... Đúng vậy, trong mắt người thường, người tình ngắn hạn như bèo nước gặp nhau sao có thể vung số tiền lớn để tích đức giúp cô được?
Nhìn ánh mắt khó tin của bọn họ, cô bỗng thấy hả giận vô cùng.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com