Cái ôm ấm áp kiên cố khiến cô cảm thấy không sợ hãi nữa, hồi lâu sau, mới hoang mang nói: "Tôi không biết..."
Trước đây, sau khi cô mơ thấy giấc mơ này, liền khóc đi tìm mẹ, mẹ rất lo lắng, nhưng lại không có cách giúp cô, đành đưa cô đi gặp bác và ông ngoại. Nhưng bác và ông ngoại đều không giúp được, có một lần cô nghe được bác nói với mẹ cô rằng, Tiểu Lăng, đây là số phận của Anh Lạc, có lẽ lai lịch của con bé rất phức tạp, sớm muộn gì cũng sẽ trải qua một số chuyện mà người thường khó có thể tưởng tượng được.
Mẹ nói, em chỉ muốn bảo vệ nó.
Bác thở dài, làm hết sức mình, còn lại thì nghe theo ý trời.
Cô không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng từ đó trở đi, vì không để mẹ lo lắng, cô không bao giờ nhắc lại giấc mơ kia trước mặt mẹ nữa. Thi thoảng mẹ cũng hỏi cô, cô chỉ đáp: "Giấc mơ nào? Con không nhớ."
Vì thế, người mẹ đơn thuần của cô liền yên tâm, nghĩ cô lớn rồi nên không gặp cơn ác mộng kia nữa.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com