Đường Miểu nói:"Được, vậy thì như vậy đi, ta cũng không giữ các ngươi nữa. Đặng Bác, ngươi thay ta tiễn bọn họ đi."
Mãi cho đến khi ra tới cổng Đường Môn, trong ánh mắt Đặng Bác vẫn còn đọng chút ưu oán, Lam Hiên Vũ có chút cảm thấy đây không phải sự thật.
"Tú Tú, ngươi cảm thấy thế nào?" Lam Hiên Vũ quay đầu hướng Bạch Tú Tú hỏi.
Bạch Tú Tú một bên suy nghĩ một bên trả lời: "Ta cảm thấy Đường Môn hình như vô cùng coi trọng chúng ta. Tựa hồ có chút quá đầu tư vào chúng ta."
Lam Hiên Vũ trong lòng khẽ động, đúng vậy! Anh cũng có loại cảm giác này.
"Đầu tư sao? Xem ra, bọn họ cho rằng chúng ta nhất định có thể tiến vào nội viện. Nói thật, ta thật sự muốn tiến vào nội viện sớm hơn một chút để xem xem, nội viện đến tột cùng là cái bộ dạng gì, vì cái gì tất cả thế lực bên ngoài đối với nội viện của học viện Sử Lai Khắc có nhiều tán thưởng như vậy."
Bạch Tú Tú mỉm cười nói: "Chúng ta nhất định có thể tiến vào nội viện."
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com