Cho đến hôm nay, khi vừa dạy xong trở về văn phòng của mình, Lâm Thiên Đãi đã vô tình nhìn thấy Na Na.
Anh nhất thời cảm thấy vui mừng, ngay lập tức chạy đến bắt chuyện, hi vọng Na Na nhận ra mình.
Sự lạnh lùng của Na Na không hề đánh tan ý nghĩ của anh, ngược lại còn khiến anh vui một chút, ít nhất mình cũng đã nói cho cô biết tên mình, khiến cô biết mình là ai. Hơn nữa, nữ thần không phải nên lạnh lùng sao? Nếu nữ thần mà không lạnh lùng thì ai cũng có thể đến gần rồi.
Lam Hiên Vũ che miệng cười khẽ, liếc nhìn Na Na.
Na Na nói: "Con cười cái gì?"
Lam Hiên Vũ nói: "Ông thầy vừa nãy đó muốn theo đuổi cô phải không?"
Na Na liếc anh một cái: "Mới nhỏ mà biết theo đuổi gì chứ?'
Lam Hiên Vũ nói: "Dĩ nhiên biết chứ! Một người thích một người khác thì sẽ theo đuổi thôi. Na Na lão sư, cô đẹp như vậy chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi. Cô từng có bạn trai chưa?"
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com