Sáng hôm sau, thời điểm Lam Hiên Vũ tinh thần phấn khởi đi vào lớp, anh phát hiện đa số bạn học đã hồi phục tinh thần, chỉ có Đinh Trác Hàm vẫn là dáng vẻ mặt ủ mày chau, chuyện hôm qua đối với anh đúng là có chút tàn nhẫn.
"Lão Đinh, sáng hôm nay cậu đã ăn gì rồi?" Băng Thiên Lương cười híp mắt đi vào, vỗ vai Đinh Trác Hàm.
Đinh Trác Hàm lập tức sắc mặt trắng bệch, vừa nhắc tới ăn, anh liền nghĩ đến ngày hôm qua mình đã ói. Từ đêm qua đến giờ, anh căn bản là cái gì cũng không ăn được.
"Cậu tránh ra đi!"
Băng Thiên Lương cười ha ha: "Không có gì, không có gì. Kỳ thật, cậu nên cảm thấy tự hào, nghe đội trưởng nói, cậu vậy mà là một trong một vạn người đầu tiên tiến vào chiến trường để huấn luyện! Cảm giác này hẳn là rất vi diệu, dù sao thì bây giờ tôi vẫn chưa có can đảm này. Cậu thật tuyệt đó."
"Băng Thiên Lương, cậu cứ đắc ý đi. Cứ chờ đấy, đừng để tôi có cơ hội, hừ hừ!" Đinh Trác Hàm tức giận nói.
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com