Tại thành phố Vĩnh Hằng Thiên Không.
Biểu cảm của Uông Thiên Vũ có chút cổ quái. Ông nhìn hội trưởng của Hiệp Hội Rèn phía đối diện, hỏi: "Nói như vậy, sau thời gian là một tuần ngắn ngủi, tên tiểu tử này đã thắng được hơn một trăm huy hiệu màu tím?"
Hội trưởng Hiệp Hội Rèn biểu cảm cũng mười phần cổ quái: "Phải."
Uông Thiên Vũ ho nhẹ: "Để trung tâm hậu cần rút lui đi. Bọn họ điều tra kiểu gì vậy? Nhất là trận này, vậy mà không nghĩ tới Lam Hiên Vũ đến trung tâm đổi quà để mua đồ, tỉ lệ cược thế mà cao như vậy. Tiền của học viện thì không phải là tiền sao?"
"Rút lui?" Hội trưởng Hiệp Hội Rèn hỏi.
Uông Thiên Vũ chần chừ một lúc, bất đắc dĩ nói: "Thôi quên đi, bảo bọn họ làm tốt kế hoạch, giảm tỉ lệ cược xuống. Không thể lại để cơ hội cho Lam Hiên Vũ."
"Lão sư, người sẽ không cho rằng trận tiếp theo đấu với học viên năm thứ năm, bọn Lam Hiên Vũ còn có cơ hội thắng đi?" Hội trưởng đột nhiên nói.
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com