webnovel

Chương 3: Minh tinh gặp nạn

บรรณาธิการ: Wave Literature

Sóng biển xô vào bờ, truyền đến thanh âm rào rào cuồn cuộn mà xa xăm. Gió biển mang theo vị tanh nồng, thổi vào đất liền.

Nhạc Khanh Linh trên tay mang rổ trúc, để lộ đôi chân trần trắng nõn thon dài, đang tiêu sái đi trên bờ cát.

Mỗi khi thủy triều xuống, nàng sẽ đến bờ biển này bắt hải sản. Bắt một ít cua cùng vỏ sò. Từ khi công cuộc di dân bắt đầu, hệ sinh thái Đấu La tinh không ngừng cải thiện, điều kiện sinh sống của các loại sinh vật đều vô cùng tốt, sự ô nhiễm môi trường cũng giảm đi rất nhiều.

Cả nhà nàng đều không thực hiện di dân, tổ tông trước có lưu truyền lại, sinh là người của Đấu La, chết cũng làm quỷ của Đấu La. Bất kể Đấu La Đại Lục thành dạng gì thì Nhạc gia cũng quyết không rời đi.

Nhạc Khanh Linh năm nay mười chín tuổi, chính là cái tuổi vừa mới biết yêu. Gần đây do được nghỉ hè ở nhà, nên lúc này đây nàng mới rảnh rỗi đến bãi biển bắt hải sản.

Sinh vật biển của Đấu La đại lục rất phong phú, nàng thích ăn nhất là sò biển, kết hợp với một ít rượu nho trắng, không cần quá cầu kỳ mỹ vị. Đặc biệt nàng rất thích món tôm hùm hấp rượu nho trắng do chính tay phụ thân nàng làm, trong suy nghĩ của nàng , đó là món ăn ngon nhất trên đời.

Lúc này, bên trong rổ trúc đã có một ít vỏ sò cùng một vài con cua lớn rồi, chúng đang ra sức giãy dụa, nhưng vẫn không thoát khỏi rổ trúc vì bị một tầng kim quang nhàn nhạt ngăn trở.

Nhạc Khanh Linh chạy nhanh vài bước, đột nhiên nhảy cao lên khoảng ba, bốn mét, mở hai tay ra, vung vẩy rổ trúc, giống như muốn bay lượn trên trời vậy.

"Ài, khi nào ta mới bay được đây! Tại sao Vũ hồn của ta thức tỉnh rồi, mà năng lực thiên phú lại vẫn chưa xuất hiện vậy chứ? Thật đáng ghét! Ta muốn bay, muốn bay, muốn bay mà!"

"Hả?" Trong lúc thân thể nàng đang từ trên trời hạ xuống mặt đất, nàng nhìn thấy, xa xa bên bờ biển, hình như có một cái gì đó xuất hiện.

 Đó là cái gì?

Nhạc Khanh Linh luôn có sự tò mò đặc biệt đối với sự xuất hiện của những sinh vật mới. Nàng lập tức chạy nhanh tới. Khi nàng tới gần rồi, bước chân nàng chậm lại. Bởi vì nàng giật mình phát hiện, thứ đó hình như là một người. Thân thể của người này có một nửa đang ngâm trong nước, một nửa còn lại thì ở trên bờ cát. Hình như người này rất nặng, bởi vì mặc cho sóng biển đánh thế nào, hắn tựa như là cắm vào cát vậy, không hề nhúc nhích.

Đó là...

Thi thể?

Nhạc Khanh Linh rùng mình một cái, lập tức dừng lại. "sao lại có thi thể nằm ở bờ biển này?"

Nàng lấy lại bình tĩnh, hít sâu một cái, một tầng vầng sáng màu trắng nhạt từ trong cơ thể nàng tỏa ra, dưới chân nàng xuất hiện ba vòng Hồn lực, hai vàng một tím, chậm rãi bay lên.

"Sợ cái gì? Ta thấy vậy thôi nhưng chính Hồn tôn đấy. Cho dù hắn là cái oán linh, cương thi gì gì đó, ta cũng có thể tịnh hóa hắn. Xem ta đây, thánh quang, chiếu rọi!"

Vòng Hồn lực màu vàng thứ nhất trên người nàng sáng lên, một tia sáng trắng bắn ra từ trên tay nàng, chiếu về phía cái "thi thể" kia.

Nhìn thấy tia sáng chiếu vào trên thân người kia, nàng tự cảm thấy hài lòng đối với lần "xuất chiêu" này của mình. Thánh quang của nàng đối với người thường, sẽ có công hiệu trị liệu và tịnh hóa vô cùng hiệu quả. Còn đối với những thứ không tốt, nó sẽ tự biến hóa, trở thành công kích, hiệu quả vô cùng tốt.

Tia sáng chiếu vào thi thể kia, nhờ đó Nhạc Khanh Linh mới nhìn thấy rõ, người đó chỉ lộ ra đôi chân ở trên cát còn nửa người phía trên lại ngập trong nước biển. Thấy vậy nàng càng chắc chắn suy nghĩ của mình. Đây hẳn là thi thể do chết đuối!

Chỉ là, khi thánh quang chiếu xuống, đôi chân của người kia có vẻ rất bóng loáng, thẳng tắp và thon dài. Mãi đến qua đầu gối, từ chỗ nửa bắp chân, cơ thể mới ngập dần trong nước biển.

"Hơi" Nhạc Khanh linh thở dài một hơi, thầm nghĩ trong lòng, đây quả nhiên là một bộ thi thể. Chỉ cần báo cảnh sát, để ban ngành liên quan đến nhặt xác là được rồi.

Thu hồi thành quang, trong lúc Nhạc Khanh Linh chuẩn bị thi triển Hồn đạo của bản thân để liên lạc với ban ngành liên quan, thì xuất hiện một tình cảnh mà nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Chỉ nghe "Ào ào ào" tiếng nước chảy, thi thể nam này đột nhiên ngồi dậy. Ngoại trừ cái mông cùng một số bộ phận nam tính then chốt nào đó còn ngập trong nước biển, thì các bộ phận còn lại đã hoàn toàn lộ ra mặt nước.

"A ——" Nhạc Khanh Linh hét dài, thứ dũng khí khi nãy cũng sớm đã bị nàng quên sạch. Nàng nhảy lùi về phía sau, xoay người liền chạy.

Nàng dù sao cũng có tu vi đến ba vòng Hồn lực, lao đi một cái, tốc độ nhanh vô cùng. Chớp mắt cũng đã chạy xa hơn trăm mét.

Đến lúc này nàng mới dám quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy người kia vẫn ngồi trong nước, khẽ lắc đầu, nhưng cũng không có ý định đuổi theo nàng.

Ngực nàng phập phồng không yên, Nhạc Khanh Linh vừa vỗ ngực để bản thân ổn định lại tinh thần, vừa đi chậm lại, chậm lại rồi dừng chân hẳn lại.

 "Ta đây là Hồn tôn, ta là hồn tôn, ta sợ gì hắn chứ! Hắn có cái gì đáng sợ đâu! Không sợ, không sợ! Tuyệt đối không sợ!"

Nàng xoay người lại, nhưng không dám tới gần, chỉ đứng ở phía xa nhìn người kia.

Bởi vì khoảng cách khá xa, không thấy rõ diện mạo, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy, người kia có vóc dáng rất đẹp, mặc dù đang ngồi ở trong nước biển, nhưng vẫn thấy hắn có một tấm lưng dài cùng đôi bờ vai rộng, tay dài eo thon. Mái tóc màu xanh lam rũ xuống bả vai che đi gần như toàn bộ khuôn mặt.

Lòng hiếu kỳ của Nhạc Khanh Linh lại bắt đầu nổi lên, áp chế luôn nỗi hoảng sợ khi nãy. Giữa lúc nàng chuẩn bị đi về phía tên đó thì hắn ta đột nhiên đứng dậy.

"A ——" Nhạc Khanh linh lại hét lên một tiếng. Đó là bởi vì, bới vì nàng đã nhìn thấy được thứ mà thiếu nữ mới mười chín tuổi nàng đây chưa bao giờ từng thấy.

Nàng vội vàng quay đầu qua chỗ khác, tay phải chỉ vào nam tử kia, "Đồ lưu manh, ngươi đúng là không biết xấu hổ!"

Nam tử hình như cũng nghe rõ ý của nàng, cúi đầu tự nhìn bản thân, hơi ngẩn ngơ nói, "Xin lỗi, ta..." Giọng nói của hắn có chút gượng gạo, nhưng vô cùng dễ nghe, Nhạc Khanh Linh giật mình phát hiện, khoảng cách giữa hai người cũng phải gần đến 200 mét, vậy mà người kia âm thanh lại như là trực tiếp vang lên ở bên tai mình.

 Còn biết xin lỗi?

"Ngươi, ngươi mặc vào." Nàng lấy áo khoác mình quấn ở bên hông ném xuống đất, xoay người chạy xa một chút.

"Há, được." Giọng nói người kia âm thanh lại một lần nữa vang lên, sự ngượng ngạo giảm đi rất nhiều.

Không biết tại sao, Nhạc Khanh Linh đột nhiên lại có cảm giác muốn quay đầu lại nhìn. Vừa rồi hình như thấy hắn có cơ bụng sáu múi nha! Vóc người thật quá tuyệt.

"Ta ổn rồi." Âm thanh người kia lại lần nữa truyền đến.

Nhạc Khanh Linh bây giờ mới quay người lại, nàng phát hiện lúc này hắn đang ở chỗ nàng đứng khi nãy, áo khoác của nàng cũng đã được hắn mặc lên người, che một số vị trí trọng yếu, nhưng những chỗ khác thì vẫn trần trụi, lộ ra vóc dáng hoàn mỹ.

Lần này, Nhạc Khanh Linh đã có thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Con mắt của nàng nhất thời có chút ngơ ngác, thật đẹp trai, hắn thật sự thật rất đẹp trai nha!

Sóng mũi thẳng tắp, môi không quá dày, một đôi mắt to và đẹp. Rõ ràng hắn có màu mắt đen, nhưng nàng lại thấy sâu bên trong như phảng phất một vầng sáng nhàn nhạt có màu vàng ánh kim. Mái tóc màu xanh lam lúc này đã được vén gọn và để xõa ở sau gáy, mềm mại mà tươi sáng. Nhìn qua hắn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, so với nàng lớn hơn không bao nhiêu. Ngoại hình như thế này, chẳng lẽ là một đại minh tinh bị gặp nạn?

Nam tử kia mở miệng lần nữa, giọng nói của hắn mang theo vài phần mê man, "Xin chào, ngươi có thể nói cho ta biết, đây là đâu. Còn có, ta, ta là ai?"

(tấu chương hoàn thành)