"Đừng quấy anh." Lệ Lôi nói: "Sắp đến rồi."
"Bác Hải Triều, sắp tới chưa ạ?" Hạ Lăng cất cao giọng hỏi Hạ Hải Triều.
Hạ Hải Triều nhìn đôi vợ chồng trẻ vui vẻ: "Còn ít nhất ba dặm nữa."
Hạ Lăng: "… Lệ Lôi, anh thả em xuống."
Lệ Lôi: "Anh vẫn cõng được, khi nào anh cõng không nổi nữa thì sẽ thả em xuống." Đùa sao, dù là heo thì nhìn ánh mắt của Hạ Hải Triều cũng biết là đang thử lòng anh, sao anh dám thả Hạ Lăng xuống chứ? Lần đầu đến nhà ba vợ, nhất định phải thể hiện cho tử tế, nếu không ba vợ tức giận không gả con gái cho anh nữa thì phải làm sao đây?
Có khổ và mệt mỏi hơn nữa thì bạn nhỏ Lệ Lôi cũng đành rưng rưng chịu đựng.
Hai cái chân nhỏ của Hạ Lăng đạp loạn xạ trên không, tỏ vẻ kháng nghị, cuối cùng vẫn không lay chuyển được Lệ Lôi, đành ngoan ngoãn mặc anh cõng. Đường núi dài đằng đẵng, Lệ Lôi bước chậm nhưng vững vàng, còn có tâm tư đùa giỡn với Hạ Lăng: "Vợ, em xem chồng em có đẹp trai không, oai phong không, có ngang ngược không?"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com