Hạ Lăng mừng rỡ: "Anh đã tìm được cách trị anh ấy rồi à?"
Dáng vẻ vô cùng phấn khởi, nếu như Hạ Mặc Ngôn nhìn cảnh này, nhất định anh sẽ thầm than nhà họ Hạ gia môn bất hạnh, sinh ra một cô em gái lúc nào hướng cùi chỏ ra ngoài với người lạ như thế.
Lệ Lôi thừa nước đục thả câu: "Bí mật."
Hạ Lăng mất hứng, xoay mặt đi không thèm để ý tới anh nữa.
Dì Lưu giẫm chân, phàn nàn: "Đi con đường núi này mệt chết được, hôm nay chúng ta có thể ra được không? Chờ đến lúc đó tôi sẽ nghỉ ngơi thật tốt, trời ơi tay chân run lẩy bẩy này của tôi..."
Ngoại trừ ông Diệp khúm núm, không ai nghe bà ta phàn nàn.
Hạ Lăng hỏi Lệ Lôi: "Tiếp theo chúng ta đi thế nào?" Từ nơi bọn họ đang đứng đưa mắt nhìn ra xa, là một khu rừng rậm rạp tràn ngập màu xanh tươi, phong cảnh cực đẹp, loáng thoáng có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, cứ như đang bước vào mộng cảnh phỉ thúy.
Lệ Lôi đang vùi đầu nhìn bản đồ, nghe vậy mới nói: "Đây là nhà em hay nhà anh?"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com