Biểu cảm của Hạ Lăng cũng không phải nghiêm túc, mà là đang phẫn nộ.
Cô có ngu ngốc đi nữa thì cũng nghe ra ám chỉ trong lời nói của Tô Đường. Đây là trực giác của phụ nữ, không liên quan tới IQ. Cô buông tay của Thiệu Huy ra rồi định đi vào trong.
Thiệu Huy vội vàng gọi lại: "Chị ơi chị, để em vào tìm, em chắc chắn quả thông thủy tinh bị rơi trong cửa hàng này mà." Giọng hoạt bát của cậu bé còn mang thêm ý cười trong veo.
Lúc này người trong cửa hàng mới nhận ra rằng có người đến.
Mọi người đều quay đầu nhìn Hạ Lăng.
Lúc này Hạ Lăng đã thu lại vẻ phẫn nộ và rất thản nhiên: "Tôi đến tìm đồ cho Thiệu Huy, mọi người cứ tự nhiên." Lúc Thiệu Huy gọi, cô bỗng nhiên hiểu ra, nếu tức hổn hển xông lên phía trước tranh luận với phóng viên và Tô Đường, thì chỉ tự hại thân, thậm chí còn làm nổi bật lên vẻ nhã nhặn, ung dung của cô ta.
Thật nguy hiểm, nếu không nhờ Thiệu Huy đánh tiếng, suýt nữa cô đã phạm vào sai lầm ngu ngốc này.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com