Nhân viên bán hàng là một phụ nữ trung tuổi niên, đeo kính lão.
Bà ấy nghe vậy thì ngẩng khuôn mặt đầy nếp nhăn, cười hiền hậu với Hạ Lăng: "Cô Diệp, việc đo quần áo này không vội được, phải vừa người mới đẹp. Tôi thấy ống tay áo của cậu chủ nhỏ đang mặc hơi sờn, xem ra cũng rất nghịch ngợm. Tôi muốn may đồ để chịu được bẩn một chút."
Hạ Lăng nghe bà ấy nói vậy thì cũng không thúc giục thêm nữa.
Không hổ là cửa hàng lâu năm, thợ may rất chuyên tâm, suy nghĩ độc đáo.
Từ xưa đến giờ, cô đều tôn trọng người có nghề, vì thế cũng hòa nhã nói: "Bà cứ chọn kỹ giúp thằng bé, thằng bé rất kén chọn quần áo, thích đồ được may thoải mái, dễ chịu một chút.
Thợ may cười đồng ý.
Bên kia, Tô Đường cũng nhìn thấy Hạ Lăng, gương mặt củ cô ta trang điểm rất tinh tế, không nhìn ra biểu cảm trên mặt, chỉ bình thản thúc giục nhân viên của cửa hàng: "Người đâu rồi, sao còn chưa ra đo quần áo cho con tôi?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com