Hạ Lăng không thoải mái lắm, cô đắp áo nằm trên đó, không bao lâu đã thiếp đi.
Buổi chiều chìm trong giấc ngủ, đến tám, chín giờ tỉnh lại thấy Lệ Lôi đang ngồi ở đầu giường, dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn cô với vẻ thương cảm. Hạ Lăng cử động, hỏi Lệ Lôi: "Anh làm gì thế?"
Lệ Lôi cười dịu dàng, vẻ thương cảm trong mắt đã biến mất hoàn toàn: "Không có gì, nhìn xem em ngủ có ngon không, chắc mệt lắm hả." Anh còn nói: "Ăn tối một chút không?"
Hạ Lăng nói: "Em không muốn ăn."
"Vậy nằm thêm một lát đi." Lệ Lôi cũng không ép buộc.
Quả nhiên Hạ Lăng lại nằm trên giường thêm một lúc nữa. Buổi tối ở nông thôn, ngoài cửa sổ có tiếng côn trùng không rõ tên, còn lờ mờ cả tiếng trẻ nhỏ vui đùa. Cô nghe tới ngẩn người rồi nhớ tới đứa con đã mất của mình, trong mắt dần hiện lớp sương mờ mỏng manh.
Lệ Lôi nhìn vào mắt cô, sau đó vươn tay ra ôm cô vào lòng.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com