Hạ Lăng lại nói: "Em dẫn anh đến để thăm thằng bé, không phải để thằng bé phù hộ cho ai."
Cô chỉ mong con ở trên trời có thể vui vẻ, hạnh phúc, được đầu thai thật tốt, đừng bị ràng buộc bởi duyên phận ngắn ngủi này nữa. Dù sao thì đời này của thằng bé cũng quá ngắn ngủi, quá bất hạnh.
Cô không xứng là một người mẹ, có tư cách gì để yêu cầu thằng bé phù hộ đây?
Lệ Lôi nhìn cô, thấy vẻ mặt của cô tái nhợt, nhìn bia mộ chăm chú chứ không nhìn mình chút nào. Vì vậy, vẻ mặt của anh cũng dần ảm đạm, không nói thêm lời nào nữa.
Trên đường về thành phố, hai người đều trầm mặc.
Về đến căn hộ, cô vào phòng tắm để tắm rửa.
Lệ Lôi ngồi ngẩn người trên ghế sofa trên phòng khách một lúc, trong đầu hồi tưởng lại cảnh Bùi Tử Hành ôm cô khóc tới đứt ruột đứt gan, một lúc sau lại nhớ đến ánh mắt nhàn nhạt mà bi thương cô nhìn anh, nhớ lại rồi trong lòng chợt nhói đau. Anh đưa tay che vị trí của trái tim rồi nghi ngờ, liệu có phải mình bị bệnh tim rồi không?
Support your favorite authors and translators in webnovel.com