Ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp.
Trong phòng trồng cây lá to thường xanh, hơi lạnh âm u thấu xương.
Vẻ mặt Hạ Lăng trắng bệch, cô nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, dáng vẻ thảm hại không chốn che thân. Cô chỉ hận bây giờ không phải đang nằm mơ hay đang ở trường quay nào đó, nếu đạo diễn hô một tiếng cắt, làm lại thì tốt biết bao.
Cô chắc chắn sẽ không mở cánh cửa này ra.
Cũng thà rằng không biết Lệ Lôi vẫn luôn điều tra cô.
Lệ Lôi nhìn cô, khẽ nói: "Hạ Lăng, em lừa anh thật khổ sở."
Cô cúi đầu, để anh không nhìn thấy vẻ mặt của mình, ở nơi anh không nhìn thấy, hai tay cô nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay đầy đau đớn: "Em không muốn lừa anh đâu." Cô dùng hết sức lực để nói, nhưng giọng nói vẫn rất khẽ: "Chỉ là… chuyện này quá kỳ lạ, sẽ bị người ta coi như kẻ điên."
Đây không phải tất cả lý do.
Nguyên nhân sâu xa hơn vẫn còn bị giữ lại trong miệng, là bởi vì những tổn thương không thể xóa nhòa ấy.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com