Bọn họ đợi rất lâu.
Đến phút cuối cùng của thời gian hẹn trước, chiếc Rolls Royce màu đen của Bùi Tử Hành mới chậm rãi đi tới.
Lái xe đeo găng tay trắng mở cửa xe cho hắn, bóng dáng cao lớn đi xuống, vẫn là gương mặt vô cùng anh tuấn lạnh lùng, dưới sắc trời âm u có cảm giác vô cùng áp bách.
Bùi Tử Hành nhìn đôi kim đồng ngọc nữ ở phía trước, vẻ mặt càng sa sầm hơn.
Trang phục tang lễ trang nghiêm làm nổi bật dung nhan như vẽ của hai người, hai màu đen trắng đơn giản có vẻ đẹp vứt bỏ vinh hoa phú quý, không náo nhiệt, không ồn ào, nhưng lại rất xứng đôi, so với hắn đứng ở xa xa, hai người bọn họ mới giống một cặp vợ chồng thực sự hơn. Nhớ tới chuyện đứa bé ấy vốn là con của Lệ Lôi, Bùi Tử Hành như bị dằm đâm vào tim.
Hắn đi đến trước mặt Hạ Lăng, nói với cô: "Chúng ta vào thôi."
Khóe mắt hắn không thèm liếc Lệ Lôi lấy một cái.
Hạ Lăng quay đầu lại nhìn thoáng qua Lệ Lôi với vẻ hơi bất lực.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com