Hạ Lăng nghiêng đầu nhìn Tô Đường, sao cô ta thích gây sự với mình vậy?
"Ở đây là nhà cô à?" Cô hỏi Tô Đường.
Tô Đường hơi ngẩn ra, không ngờ cô lại khéo léo lảng tránh chủ đề như vậy: "Bà Bùi, bây giờ chúng ta đang nói chuyện của cô."
"Ai muốn nói chuyện của tôi với cô chứ." Giọng Hạ Lăng thờ ơ, nhưng lại hoàn toàn không chút quanh co lòng vòng: "Cô là gì của tôi."
Tô Đường gặp phải đối thủ như cô thì cũng chỉ có thể khóc thôi. Người ta hoàn toàn không để ý tới sự tao nhã của phụ nữ, cũng không hề có sự tự giác nên có trong lúc phụ nữ đấu đá với nhau. Không phải con gái đều nên nói chuyện có ẩn ý, phải sắc bén ngấm ngầm sao? Sao lại thẳng toẹt ra như thế này chứ? Cô ta nói thẳng như vậy thì đối phương nên tiếp lời như thế nào?
Cô ta có quan tâm tới cảm nhận của đối phương không thế?
Tô Đường nghẹn lời, thật sự rất buồn bực.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com