Hạ Lăng càng khóc nhiều hơn, anh không biết, bé con vốn là con anh.
Nhưng anh cũng không có cơ hội biết nữa. Bé con mất trong ngày mừng trăm ngày rồi, còn chưa kịp gặp mặt cha đẻ. Cô vô cùng đau lòng, không có cách nào nói cho anh, Lệ Lôi, bé con là con của anh, nhưng thằng bé chết rồi.
Nếu thằng bé chết rồi thì để Lệ Lôi nghĩ thằng bé là con trai của Bùi Tử Hành đi.
Ít nhất anh sẽ không phải trải qua một lần đau lòng tê tâm liệt phế như cô.
Cô khóc, nói ngắt quãng: "Thằng bé mất rồi... Bé con của em, mất..."
Tim Lệ Lôi nặng nề, nhớ lại tấm ảnh trên báo, đứa bé kia cười hồn nhiên vô tư, dáng vẻ như thiên sứ nhỏ. Thật kỳ lạ, rõ ràng là con của cô với Bùi Tử Hành, nhưng vì sao, trong giây phút nghe được tin đứa bé chết, tim anh lại đau đến không thở được như thế?
Anh ôm cô hơi chặt, khàn giọng hỏi: "Sao lại... chết?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com