Đợi phát kẹo?
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng. Tiểu Lăng, cô thật là… Đổi cách để kích thích Hạ Vũ rồi hả?
Hạ Vũ không chịu khuất phục, ngẩng đầu lên: "Tôi không phục."
"Không phục?" Hạ Lăng cười lạnh, "Hai lần. Hạ Vũ, cộng thêm lần này thì cô đã thua tôi trên sân khấu hai lần rồi, không phục sao? Được thôi, cô hãy dùng giọng hát để thắng thôi đi. Tôi chỉ sợ cô không có cái tài đó thôi."
Dù sao tất cả mọi người đều biết rõ hai người xích mích với nhau rồi, cô cũng chẳng khách sáo với Hạ Vũ làm gì nữa.
Hạ Vũ không muốn thua khí thế: "Sẽ có một ngày tôi thắng." Dù sao thì cô ta cũng không thắng được, chi bằng nói mấy lời hay ho để người ta biết cô ta vẫn còn kiên trì cố gắng, để làm nổi bật sự vênh váo của Hạ Lăng.
Hạ Lăng lại chẳng quan tâm. Trước giờ, cô vẫn luôn đi theo con đường kiêu căng ngạo mạn, nên nghe thế thì nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng: "Tôi chờ."
Hạ Vũ xoay người, bước xuống.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com