Phượng Côn nhìn cô, mỉm cười: "Rượu trái cây mới ủ, vị rất ngon, tôi đoán cô sẽ thích."
Cô nhắm mắt lại, thử một ngụm nhỏ. Bầu trời đầy sao càng trở nên mộng ảo và mê hồn, dường như cả thế giới đều bị bao trùm bởi một lớp sắc thái mông lung. Tiếng nhạc du dương vang lên bên tai, là giai điệu cô quen thuộc từ kiếp trước.
"Còn nhớ những bài hát này không?" Phượng Côn dịu dàng nói chậm: "Những bài hát chúng ta cùng làm."
"Ừ." Cô lúng búng trả lời. Hình như nồng độ cồn của rượu này hơi cao, làm mạch suy nghĩ của cô trở nên trì trệ.
Phượng Côn hơi nhướng mày lên, tiếng "ừ" rất khẽ kia lại như tiếng sét đánh bên tai anh. Tay anh bất giác siết chặt lại, hơi run rẩy vì quá căng thẳng. Anh cố giữ bình tĩnh, tiếp tục hỏi dò cô bằng giọng nói vô cùng dịu dàng: "Tiểu Lăng."
Cô không đáp lại, giai điệu quen thuộc du dương quấn lấy cô, thời gian như quay ngược trở lại, thoải mái, dễ chịu đến như vậy.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com