Trong thang máy.
Bùi Tử Hành đến trước mặt Hạ Lăng, tóm chặt cổ áo cô: "Muốn chạy trốn? Sao cô có thể chạy thoát chứ? Sao cô dám hát bài hát đó?! Cô là ai? Rốt cuộc cô là ai?!"
"Thả tôi ra!" Bị hơi thở của hắn ta phả lên mặt khiến cô sợ hãi và điên cuồng: "Bùi Tử Hành, anh thả tôi ra! Tôi là Diệp Tinh Lăng của Thiên Nghệ, tôi là người của Thiên Nghệ! Anh thả tôi ra! Mau buông tôi ra!"
Cô dốc sức giằng ra, vươn tay định mở thang máy. Nhưng Bùi Tử còn điên cuồng hơn cô, đè mạnh cô lại.
Bỗng nhiên, đèn phụt tắt, xung quanh liền tối om.
Thang máy rung mạnh, rồi đột nhiên rơi xuống dưới!
Tình trạng mất trọng lực bất chợt xuất hiện khiến Hạ Lăng kinh hãi kêu lên. Nhưng cô lại cảm giác thấy có ai đó kéo cô vào lòng, dùng cả thân thể và hai tay để bảo vệ cô. Thang máy liên tục rơi xuống dưới với tốc độ rất nhanh, rõ ràng là đang rơi tự do, có dấu hiệu sẽ rơi xuống rồi tan tành.
Chẳng lẽ cô phải chết ở đây sao?
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com