Lại có mấy người thi nhau bàn tán kinh ngạc.
Tình huống bất ngờ này khiến Hạ Lăng ngây ra như phỗng. Lệ Lôi, chẳng phải anh đang ở nước ngoài sao, anh về từ lúc nào?
Hạ Lăng còn chưa kịp nghĩ xong, Lệ Lôi đã đẩy đám người ra, đi thẳng đến cửa thang máy, vươn tay kéo cô ra khỏi vòng tay của Bùi Tử Hành, rồi ôm cô vào lòng. Anh kéo mạnh tay đến mức khiến Hạ Lăng không đứng vững, cánh tay cô đau như sắp gãy lìa. Mũi cô va vào ngực anh, Hạ Lăng kêu lên một tiếng.
Lệ Lôi lạnh lùng nhìn Bùi Tử Hành: "Đừng động vào người của tôi."
Anh trầm giọng nói, khiến người nghe không rét mà run, trong giây lát xung quanh dần yên tĩnh.
Trong thang máy, Bùi Tử Hành vẫn quỳ một chân, không hề nhúc nhích như trước, giữ nguyên tư thế như lúc ôm Hạ Lăng. Nghe Lệ Lôi nói vậy, hắn ta ngước đầu lên, nhưng lại nhìn về phía Hạ Lăng được Lệ Lôi ôm trong lòng, ánh mắt sâu thẳm và đau đớn, viền mắt hơi đỏ ửng, chứa nỗi đau đớn không tài nào gạt bỏ được.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com