Hạ Lăng giơ tay lên lau nước mắt, nhớ ra mình vẫn đang ở trên sân khấu.
Có lẽ dáng vẻ lúc này của cô vừa nhếch nhác, lại vừa xấu xí, nên dù có nhiều khán giả như vậy nhưng lại không có ai vỗ tay. Cô sụt sùi, nghiêng ngả đứng lên, thầm tự giễu: Hạ Lăng, mày xem mày đấy, chỉ cởi bỏ lớp da được Bùi Tử Hành che chở trong lòng bàn tay ra thôi mà, sao lại thành ra như vậy chứ?
Khó khăn lắm mới đứng vững được, cô lại nghe thấy tiếng khóc vang lên từng đợt.
Thật kỳ lạ, không phải cô đã ngừng khóc rồi sao? Cô vô thức sờ lên mặt, tuy mắt hơi sưng đau, nhưng cô thật sự đã không còn khóc nữa... Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, lại thấy dưới sân khấu có rất nhiều người đang khóc, lại còn khóc đến mức xuất thần, khó coi tới vậy, thậm chí còn hơn chứ không hề kém cô ban nãy.
Hạ Lăng chợt cảm thấy mông lung, không biết làm thế nào.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com