Hạ Lăng cố nén khó chịu, hát câu thứ ba: "Như đóa hoa diên vĩ bên đường, lạc mất phương hướng, không phân biệt được người dịu dàng kia là chân thật hay là cảnh trong mơ…"
Nước mắt bất ngờ rơi xuống. Trước mắt cô, những ảo giác rời rạc hiện lên. Vào mùa hè của năm nào đó, bụi hoa diên vĩ ven đường nở rộ trong làn gió Nam ấm áp. Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đứng ngược sáng, vươn tay mỉm cười với cô bé trước mặt: "Tiểu Lăng, về nhà với anh nhé."
Tiểu Lăng, về nhà với anh nhé…
Giọng nói đó trầm thấp mê ly như ma chú, khiến cô lập tức nghẹn ngào.
Các hình ảnh tràn vào đầu nhiều hơn. Khu biệt thự xa hoa nằm trong núi sâu, người đàn ông nắm tay bé gái, tuyên bố với rất nhiều thành viên trong gia tộc: "Đây là Hạ Lăng, đứa trẻ mà con đã nhận nuôi, mong rằng mọi người sẽ đối xử tốt với con bé."
Trong thư phòng yên tĩnh, người đàn ông ôm cô bé ngồi trên đùi mình, nắm tay dạy cô luyện chữ.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com