Băng Khối và Dương Quang nhìn ba của mình, anh vậy mà còn lo lắng cho bọn họ, trong lòng hai nhóc rất vui vẻ.
Dương Quang mỉm cười: "Chú Ngôn đẹp trai, bọn con còn phải cảm ơn chú đấy, nếu không nhờ có chú, ba con sẽ không thể khỏe lên nhanh như vậy."
Đây là việc mà anh em hai nhóc lo lắng nhất, may mắn là tất cả đều nằm trong kế hoạch của hai nhóc, sức khỏe ba rất tốt, so với cái gì cũng mạnh hơn.
Hơn nữa bây giờ hai nhóc còn có thể về nhà, thật tốt.
Lệ Đình Tuyệt gắp ít thức ăn cho Ngôn Ngọc: "Ăn cơm đi, về sau không được giúp hai đứa nó giấu tôi chuyện gì nữa đâu đấy."
Ngôn Ngọc giơ hai tay lên: "Không dám, không bao giờ dám nữa."
Lần này thật sự làm người ta lo lắng, hai nhóc còn nhỏ như vậy, đi cùng người nào cũng không biết, cho dù là ai cũng sẽ bị dọa sợ.
Lãnh Nhiên đã ăn xong một bát cơm, anh giống như đã sống lại, động tác không có kinh khủng như trước nữa.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com