Lệ Đình Tuyệt nói chuyện với Băng Khối và Dương Quang về Lệ Bắc Thành. Từ trong lời nói của hai nhóc, có thể nghe ra ông vẫn nhớ đến mẹ, hơn nữa ông cũng nhớ hai anh em bọn họ.
Nếu không, sao ông có thể liếc mắt một cái là nhận ra hai đứa con trai của anh lớn lên rất giống anh?
Có đôi khi, những gì nhìn thấy cũng không phải sự thật.
Anh vỗ vai Tiểu Phàm: "Tiểu Phàm, đây là chuyện của cha mẹ, chúng ta không cần nhúng tay."
Bọn họ là con của ba mẹ, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, Lệ Bắc Thành vẫn mãi là cha bọn họ, còn Lam Vũ Điệp mãi là mẹ của bọn họ, chuyện này sẽ vĩnh viễn không thay đổi.
Cho nên tình cảm của hai ông bà, để chính họ giải quyết, những người khác tham gia chỉ là quấy rầy.
Lệ Đình Phàm khẽ gật đầu, thu hồi tâm trạng của mình.
"Mẹ, đi xuống ăn cơm, chị dâu và hai đứa nhóc kia đang chờ mẹ đấy, mẹ muốn bọn họ bị đói sao?"
Lam Vũ Điệp nghe vậy, mím môi cười.
"Ừ, đi thôi, không thể để họ bị đói."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com