webnovel

Chương 230: Mạnh Bà.

Chương 230: Mạnh Bà.

Lăng Tiểu Mạc đẩy mạnh hai cánh cửa dẫn xuống Minh giới.

Liền lập tức một luồng khí lạnh từ bên trong ào ra khiến cho đám người phía sau hắn cảm thấy lạnh người.

Là âm khí.

Triệu Minh Anh ánh mắt không khỏi hiện lên sợ hãi khi nhìn vào bóng đen kìn kịt không một chút ánh sáng nào phía bên kia cánh cửa, nhưng nàng liền trấn tỉnh tinh thần, bước từng bước đến bên cạnh Lăng Tiểu Mạc.

"Sư tỷ... ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa...

Nếu như bước qua khỏi cánh cửa này...sẽ không thể trở lại được nữa..."

Lăng Tiểu Mạc gương mặt hiện lên khó khăn nói với Triệu Minh Anh, giọng điệu của hắn không hề muốn nàng bước qua cánh cửa một chút nào.

"Chúng ta...đi thôi!"

Triệu Minh Anh lấy hết can đảm lên tiếng.

Hai người từ từ bước qua Minh giới môn.

Phía sau, bốn vị Thái Thượng trưởng lão ánh mắt lo lắng nhìn theo bóng lưng hai người dần khuất trong bóng tối.

"Minh Anh...mọi chuyện đành phải trông chờ vào nha đầu nhà ngươi..."

Minh Thái Hoàng hai chân mày nhăn lại, giọng khàn khàn nói.

Càng xuống sâu bên dưới bầu không khí càng trở nên quỷ dị hơn, âm khí càng lúc càng nặng nề hơn.

Triệu Minh Anh đi cạnh Lăng Tiểu Mạc, tay nàng nắm chặt lấy tay hắn, nàng khẽ run lên từng cơn mỗi khi có luồng âm khí lạnh lẽo thổi đến.

Phải tầm hơn một canh giờ bước đi trong bóng tối, Lăng Tiểu Mạc cùng Triệu Minh Anh mới đi hết những bậc thang bằng đá gập ghềnh kia.

Nơi cả hai đứng lúc này là một cánh cổng bằng đá cũ kỹ, cao hơn mười thước, bên trên có tạc hai chữ 'Minh Giới".

Triệu Minh Anh lẳng lặng nhìn qua cảnh cổng đá khổng lồ.

Khung cảnh hiện ra trước mặt Triệu Minh Anh làm cho nàng ngây người ra.

Một không gian rất rộng lớn.

Những hòn đảo khổng lồ trôi nổi giữa không trung, chúng được kết nối với nhau bằng những lối đi bằng đá.

Bầu trời phía trên vần vũ mây đen, thỉnh thoảng lại xuất hiện sấm chớp rền vang.

Không khí ở nơi này hoàn toàn chỉ là âm khí, không có lấy một chút thiên địa linh khí nào dù là yếu ớt nhất.

"Đây...đây là Minh giới...sao?"

Triệu Minh Anh ngập ngừng hỏi.

"Đúng vậy!

Đây chính là..."

Lăng Tiểu Mạc gật đầu, nhưng hắn còn chưa kịp nói hết câu liền bị một giọng nói chen vào.

"Đứng lại!

Chỗ này là Minh giới, người sống không được phép đi qua!"

Triệu Minh Anh cùng Lăng Tiểu Mạc bất ngờ quay lại nhìn kẻ vừa phát ra giọng nói kia.

Xuất hiện trước mặt Lăng Tiểu Mạc cùng Triệu Minh Anh là một đám người với da dẻ nhợt nhạt xám xịt, giáp trụ đầy đủ, trên tay lăm lăm là giáo dài chĩa thẳng vào cả hai người, trên người tất cả bọn hắn đều tỏa ra một luồng âm khí nặng nề.

Đám người kia đứng chắn giữa lối đi, ngăn không cho Lăng Tiểu Mạc và Triệu Minh Anh đi vào, bộ dáng hung hăng, ánh mắt hằn lên sát khí.

Bọn hắn là âm binh canh giữ Minh giới môn.

"Hai người bọn ta đến Minh giới là có việc, cần gặp Diêm La Vương!"

Lăng Tiểu Mạc gương mặt âm trầm nói với đám âm binh.

"Ngươi có việc thì đó cũng là việc của ngươi!

Minh giới từ xưa đến nay nghiêm cấm người còn sống bước vào, các ngươi cũng mau trở về thôi!"

Một giọng nói phía sau đám âm binh vang lên đáp lời Lăng Tiểu Mạc.

Từ hai bên cánh cổng đá, hai kẻ với thân hình lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, phải cao đến gần ba thước xuất hiện.

Hai kẻ này đều để ngực trần, chỉ mặc mỗi cái quần dài màu đen với ống chân tưa ra.

Nhưng cái làm Triệu Minh Anh kinh hãi không thôi chính là phần đầu của hai kẻ này.

Một tên thân hình tựa như người nhưng đầu lại là của một con trâu với cặp sừng nhọn hoắc trên đầu, trên tay hắn cầm một thanh đại đao dài hơn hai thước.

Kẻ kia thì đầu là đầu của một con ngựa, lăm lăm trên tay là một ngọn thương dài.

Cả hai tên này trên người âm khí còn nặng nề hơn cả đám âm binh.

"Với lại, Diêm La đại nhân bận trăm công ngàn việc, không rảnh để mà gặp bọn các ngươi!

Nhanh cút về nơi của các ngươi!"

Đầu trâu tiếp lời Mặt Ngựa, hắn gằng giọng, nói như quát vào mặt Lăng Tiểu Mạc và Triệu Minh Anh.

"Vậy là đám các ngươi quyết cản đường bản tọa?!!"

Lăng Tiểu Mạc âm trầm, ánh mắt hằn lên sát khí, nhìn Đầu Trâu, Mặt Ngựa cùng đám âm binh, hỏi.

Hừm...

Đầu Trâu hừ lạnh một cái, chống mạnh thanh đại đao xuống nền đá tạo ra một kình lực lan tỏa ra xung quanh.

"Một tên nhân loại nhỏ bé cũng dám nhìn bọn ta với ánh mắt đó?!!

Nếu đã muốn chết như thế, ta sẽ toại nguyện cho ngươi!"

Lăng Tiểu Mạc không hề tỏ ra nao núng trước bá khí mà tên Đầu Trâu toát ra, hắn chậm rãi lấy ra từ không gian giới chỉ một thanh kiếm, sau đó chĩa thẳng vào hai tên Đầu Trâu, Mặt Ngựa cùng đám âm binh.

"Để bản tọa, một nhân loại nhỏ bé, cho đám các ngươi biết cái gì gọi là đau đớn khi chết thêm lần nữa!

Phóng ngựa lại đây!"

Lăng Tiểu Mạc ngón tay ngoắc ngoắc.

Đứng bên cạnh, Triệu Minh Anh cũng rút kiếm ra, thủ thế, sẵn sàng đánh nhau một trận với đám âm binh chặn đường.

"Thật là ngông cuồng!!!"

Đầu Trâu gầm thét lên, âm khí từ cơ thể hắn bộc phát ra bàng bạc.

"Tất cả lên!

Giết chết tên nhân loại không biết sống chết đó cho ta!"

Mặt Ngựa cũng giận dữ, cặp mắt như tóe lửa, hét lớn ra lệnh cho đám âm binh.

Đám âm binh cầm chắc giáo dài trực xông đến chỗ Lăng Tiểu Mạc thì...

"Tất cả ngừng tay!"

Một giọng nữ nhân bất chợt vang vọng đến khiến cho đám âm binh cùng Đầu Trâu, Mặt Ngựa lập tức khựng lại.

Lăng Tiểu Mạc nhíu mày nhìn về phía phát ra giọng nói.

Một nữ nhân xinh đẹp tóc búi cao, khoác lên mình một bộ y phục màu tím huyền ảo, trên tay cầm một tẩu thuốc ung dung đi tới chỗ đám người.

Đám âm binh cùng Đầu Trâu, Mặt Ngựa trông thấy nữ nhân này đi đến gần, gương mặt cả đám liền hiện lên vẻ vừa kính trọng vừa sợ hãi, bọn chúng vội vàng nép ra hai bên để nữ nhân này đi tới.

Nữ nhân đi đến, dừng lại phía trước đám âm binh, đối mặt với Lăng Tiểu Mạc và Triệu Minh Anh.

"Cái đám chết tiệt các ngươi đang làm trò gì ở đây thế hả?!!"

Nữ nhân giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát, nói với hai tên Đầu Trâu, Mặt Ngựa cùng đám âm binh.

"Bẩm...bẩm chủ mẫu, hai tên nhân loại kia... muốn xông vào Minh giới...

Bọn thuộc hạ là...là đang ngăn chặn bọn chúng..."

Đầu Trâu run run nói, thái độ hắn lúc này không còn hùng hổ như vừa nãy, mà tỏ ra khép nép sợ sệt.

"Hai người bọn chúng... không những cứng đầu... không chịu rời đi...còn buông lời khiêu khích...

Bọn thuộc hạ...chỉ đành phải dạy dỗ bọn chúng một trận...

Nhưng chưa kịp làm gì...thì chủ mẫu đã xuất hiện..."

Mặt Ngựa cùng chung bộ dáng với Đầu Trâu, ngập ngừng nói thêm vào.

"Ngăn chặn...?

Dạy dỗ...?"

Nữ nhân giọng nói lập tức thay đổi, trở nên nặng nề từng chữ một, khiến cho Đầu Trâu, Mặt Ngựa không khỏi giật thót mình.

"Hai tên súc sinh các ngươi đầu óc toàn là bã đậu hay gì hả?!!"

Nữ nhân quát lớn, bàng bạc là âm khí toát ra bao trùm cả khu vực cổng đá khiến cho Đầu Trâu, Mặt Ngựa cùng đám âm binh lập tức quỳ rạp xuống, thân thể run lên bần bật.

"Ngăn chặn?!!

Dạy dỗ?!!

Đám vô dụng các ngươi có khả năng đó sao?!!

Cái đám chết tiệt các ngươi sao không mở to con mắt ra mà nhìn cho kỹ, kẻ mà các ngươi sắp động đến là ai hả?!!"

Nữ nhân quát lớn.

"Chủ...chủ mẫu...xin...xin bớt giận..."

Đầu Trâu, Mặt Ngựa miệng run rẩy lắp bắp.

"Còn không mau cút về mà làm việc?!!

Hay muốn ta phải mời?!!"

Nữ nhân lại quát lớn.

"Thuộc hạ...thuộc hạ...đi ngay!!!"

Đầu Trâu, Mặt Ngựa khẩn trương đáp lời nữ nhân kia, liền lập tức đứng lên, trong chớp mắt cùng đám âm binh liền đánh bài chuồn.

Nữ nhân xinh đẹp kia sau đó quay mặt sang Lăng Tiểu Mạc và Triệu Minh Anh, ánh mắt dò xét nhìn một lượt cả hai người, sau đó rít một hơi thuốc, giọng lại nhỏ nhẹ nói với Lăng Tiểu Mạc.

"Tiểu tử, ngươi đến Minh giới sao lại không thông báo trước cho ta một tiếng?

Còn định đánh nhau với đám vô dụng kia?"

Lăng Tiểu Mạc cất đi thanh kiếm vào không gian giới chỉ, thái độ cũng chợt thay đổi, liền tỏ ra vui vẻ đáp.

"Ta là muốn cho người một bất ngờ a!"

Triệu Minh Anh đứng cạnh Lăng Tiểu Mạc cả người cũng trở nên nhẹ nhõm, cũng thu kiếm lại.

Nàng khẽ quan sát nữ nhân trước mặt, trong lòng nàng hiện lên thắc mắc.

Nữ nhân kia có thể tùy ý quát mắng đám âm binh chắc chắn là cấp trên của bọn chúng, nên bọn chúng mới tỏ ra sợ hãi như vậy.

Nhưng mà, sư đệ nàng, thân là một Đại Đế, lúc nào cũng xưng bản tọa với những người xung quanh, nay gặp phải nữ nhân này thái độ lại một nhường hai nhịn xưng là ta, tình huống này, nàng hoàn toàn không thể thông suốt nỗi.

Nữ nhân này rốt cuộc là ai mà có thể khiến một Đại Đế cao cao tại thượng như Viêm Ân Đế phải nhúng nhường cơ chứ?!!

Hơn nữa, từ lúc giáp mặt với đám âm binh, sau đó là Đầu Trâu, Mặt Ngựa, rồi đến nữ nhân này, Triệu Minh Anh, nàng không thể nhìn ra được những kẻ này rốt cuộc là tu vi cảnh giới gì, cũng không cảm nhận được thực lực của bọn họ, không có một chút gì, bọn họ chỉ giống như phàm nhân mà thôi.

Tuy là không cảm nhận được gì, nhưng linh tính của nàng mách bảo rằng đám người này rất mạnh, và nữ nhân đang đứng trước mặt phải cực kỳ mạnh!

"Bất ngờ?!!"

Nữ nhân xinh đẹp khẽ nhíu mày, sau đó liền biến mất tại chỗ, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lăng Tiểu Mạc.

Bành!

Nữ nhân xinh đẹp kia vung tay đánh mạnh vào đầu Lăng Tiểu Mạc khiến hắn văng ra lăn lông lốc, sau đó quát lớn, giọng như trách cứ.

"Ngươi muốn ta bất ngờ cái gì hả?!!

Đã mấy trăm năm rồi kể từ lần cuối ngươi đến Minh giới?!!

Cũng không một lần đến thăm ta?!!

Trong lòng ngươi còn có ta không hả?!!"

Triệu Minh Anh trong thoáng suy nghĩ không thể bắt kịp hành động của nữ nhân kia, nàng chợt giật mình khi Lăng Tiểu Mạc bất ngờ bị đánh, nàng liền lập tức nhảy đến chỗ hắn, rút kiếm chĩa về phải nữ nhân kia, che chắn cho hắn.

"Sư đệ, nữ nhân này là ai, sao tự dưng lại tấn công đệ?!!"

Triệu Minh Anh giọng nghiêm túc hỏi, ánh mắt giận dữ quăng đến nữ nhân kia.

Lăng Tiểu Mạc liền bật dậy, níu tay Triệu Minh Anh ra hiệu cho nàng ngừng lại.

"Sư tỷ... không cần phải căng thẳng như vậy...

Đều là người nhà cả..."

"Người nhà...?"

Triệu Minh Anh ngốc trệ quay lại nhìn Lăng Tiểu Mạc.

"Ý đệ khi nói người nhà là sao...?"

Lăng Tiểu Mạc gãi gãi đầu, cười khổ, đáp.

"Người này là Mạnh Bà, là người trông coi việc đầu thai chuyển kiếp của linh hồn người chết...

Là người có quyền lực lớn nhất ở Minh giới, chỉ xếp sau Diêm La Vương!

Và cũng là...nghĩa mẫu của ta..."