Chương 229: Kiên quyết.
"Sư...sư đệ..?"
Triệu Minh Anh gương mặt hiện lên ngốc trệ khi nhìn vào Lăng Tiểu Mạc, kẻ đang bộc phát ra bàng bạc là khí tức tràn ngập cả căn phòng.
Minh Thái Hoàng cùng ba Thái Thượng trưởng lão thì hiện rõ lên nét sợ hãi khi cảm nhận khí tức mà Lăng Tiểu Mạc toát ra.
Cả bốn người bọn hắn đều là đỉnh phong ở Nhân giới, tu vi cảnh giới đều đã sớm bước vào Võ Thánh đỉnh phong, nhưng so ra với khí tức của Lăng Tiểu Mạc còn mấy phần kém xa.
'Tên tiểu tử này... không phải là Khai mạch hay sao?!!
Sao bỗng dưng...?!!'
Minh Thái Hoàng hoang mang tột độ, hắn lúc trước đã dùng khí lực dò xét kỹ càng thực lực của Lăng Tiểu Mạc, chỉ là Khai mạch, nhưng hiện tại, hắn không thể nào giải thích được.
Lăng Tiểu Mạc không để tâm đến Minh Thái Hoàng, âm trầm tiến đến gần cánh cửa, tay trực cầm lấy thanh kiếm hoen gỉ kia.
"Tiểu tử, mau ngừng lại, ngươi không được chạm vào thanh kiếm đó!!!"
Bốn vị Thái Thượng trưởng lão gương mặt hiện lên sợ hãi lập tức hét lớn.
Minh Thái Hoàng vội lao đến ngăn lại, nhưng không thể, thân thể hắn đang bị khí tức của Lăng Tiểu Mạc tác động, không thể cử động được.
Ba vị Thái trưởng lão kia cũng muốn ngăn hắn lại, nhưng đang lưu chuyển khí tức trong trận pháp, nếu đột nhiên ngắt bỏ, sẽ bị phản phệ.
Cả bốn người chỉ còn biết bất lực mà nhìn Lăng Tiểu Mạc tiến đến chỗ thanh kiếm.
Lăng Tiểu Mạc âm trầm, toàn thân tỏa ra một luồng hắc khí u ám đáng sợ.
Hắn sau đó cầm lấy thanh kiếm.
"Bản tọa tại sao lại không thể cầm lấy kiếm của mình?"
Minh Thái Hoàng khựng lại, đứng hình tại chổ.
Ba bị Thái trưởng lão gương mặt ngốc trệ, đã có thể thu lại khí lực.
"Ngươi...ngươi là...?
Minh Thái Hoàng khóe miệng giật giật, kinh sợ hỏi.
Đứng phía xa, Triệu Minh Anh cũng là ngạc nhiên không kém.
"Sư đệ...ngươi là...?"
Thanh hắc kiếm nhận ra được chủ nhân, luồng hắc khí bao quanh nó cũng nhập vào chung với khí tức của Lăng Tiểu Mạc làm một.
"Các ngươi có thể gọi bản tọa là Viêm Ân Đế cũng được..."
Lăng Tiểu Mạc lạnh lùng nói.
"Viêm...Viêm Ân...Đế?!!"
Minh Thái Hoàng cùng ba vị Thái Thượng trưởng lão khoé miệng run run, lắp bắp từng từ.
"Sao nào?
Các ngươi không tin hay sao?"
Lăng Tiểu Mạc âm trầm nói, bộc phát ra khí tức càng là mạnh hơn lúc nãy gấp mấy lần khiến cho cả bốn vị Thái Thượng trưởng lão gương mặt tái mét, sợ hãi tột độ.
Bốn vị Thái Thượng trưởng lão không nói không rằng liền lập tức quỳ xuống hành lễ trước Lăng Tiểu Mạc, đầu cúi sát đất.
"Tham kiến Viêm Ân Đại Đế!"
Khí tức mà Lăng Tiểu Mạc bộc phát ra hiện giờ đã vượt xa những gì mà một bậc đỉnh tiêm Nhân giới có thể bộc phát ra, hơn nữa, trên tay hắn đang cầm thanh kiếm của Viêm Ân Đế.
Minh Vô Thần tông, qua nhiều đời tông chủ, đều để lại một lời căn dặn bất di bất dịch, tông chủ của Minh Vô Thần tông dù có phải hy sinh tính mạng cũng phải bảo vệ cho bằng được cửa vào Minh giới, tuyệt đối không để cho bất cứ thứ gì thoát ra, và, thanh kiếm cắm trước Minh giới môn chính là kiếm của Viêm Ân Đế, trong cả Tam giới này, chỉ có Viêm Ân Đế mới có thể cầm được nó trong tay, tuyệt đối không được chạm vào kiếm nếu không sẽ bị hắc hoả thiêu chết, thần hồn câu diệt.
Giây phút này, cả bốn vị Thái Thượng trưởng lão làm sao mà không tin cho được?
Sự việc diễn ra trước mắt đã quá rõ ràng, Lăng Tiểu Mạc kia chính là Viêm Ân Đế, không sai vào đâu được.
Nhìn thấy bốn vị Thái Thượng trưởng lão quỳ xuống, Triệu Minh Anh cũng quỳ xuống theo.
Nàng khi ở Nhã Cư cốc đã chứng kiến tận mắt sức mạnh của Lăng Tiểu Mạc, nàng biết hắn rất mạnh, mạnh hơn bất kỳ tên đệ tử nào của Minh Vô Thần tông.
Nhưng mà nàng không thể nào tưởng tượng được, sư đệ của nàng, người mà từng đồng sinh cộng tử với nàng, từng cứu mạng nàng, từng cùng nàng ngắm hoàng hôn, từng nói là thích nàng, hắn là một trong Thập Đại Đế.
Lại còn là người mạnh nhất trong Thập Đế.
Tâm trí nàng lúc này rối bời.
Nàng bây giờ không biết phải đối mặt thế nào với Lăng Tiểu Mạc.
Nàng, vốn chỉ là một đệ tử của Minh Vô Thần tông, tu vi cảnh giới cũng chỉ Võ Vương Cửu phẩm, còn Lăng Tiểu Mạc, hắn là một Đại Đế, là kẻ mạnh nhất, nàng vốn không có tư cách gì mà đối mặt với hắn.
"Sư tỷ, ngươi đứng lên...
Dưới đất lạnh..."
Đang lúc rối bời thì Lăng Tiểu Mạc bất chợt xuất hiện trước mặt nàng, dìu nàng đứng dậy.
Toàn thân nàng run lên.
Ấp úng.
"Sư...sư đệ...không..."
Nàng lắc đầu.
"...Viêm Ân Đế...ta...ta..."
Lăng Tiểu Mạc ngón tay liền đặt lên môi Triệu Minh Anh ngăn lời nàng.
Hắn ôn nhu nhìn Triệu Minh Anh.
"Sư tỷ, ngươi không cần phải xưng hô trịnh trọng với ta làm gì...
Ta vẫn là Lăng sư đệ của ngươi mà thôi!"
Triệu Minh Anh rụt rè ngước lên nhìn thẳng vào mắt Lăng Tiểu Mạc.
"Sư...sư đệ...?
Ta được phép...gọi như thế sao...?"
"Sư tỷ... ngươi bây giờ là người quan trọng đối với ta...sao lại không được chứ?"
'Người... người quan trọng...?'
Đầu óc Triệu Minh Anh bỗng lâng lâng, gương mặt nàng chợt ngượng ngùng đỏ rần lên.
"Bọn ngươi cũng đứng dậy cả đi!"
Lăng Tiểu Mạc nói vọng về phía bốn vị Thái Thượng trưởng lão.
Bốn vị Thái Thượng trưởng lão từ từ đứng dậy, tâm thái vẫn là kính sợ.
"Bản tọa bây giờ thân phận chỉ là một đệ tử Minh Vô Thần tông!
Các ngươi không việc gì phải hành lễ trước mặt bản tọa, phiền phức!"
Một vài khắc sau đó.
Lăng Tiểu Mạc đứng trước Minh giới môn, gương mặt âm trầm.
"Cũng đã rất lâu rồi bản tọa mới trở lại chỗ này..."
"Viêm Ân Đế, người bây giờ sẽ làm gì?"
Minh Thái Hoàng cẩn trọng hỏi.
"Phong ấn của Thiên Ma Hoàng rõ ràng là đã xuất hiện vết nứt, bản tọa cũng không thể làm được gì..."
"Không phải Tiên thiên chi thể có thể tác động đến phong ấn được sao?!!
Hãy để ta..."
Triệu Minh Anh chen vào nói.
"Không được!"
Lăng Tiểu Mạc gằn giọng.
"Tại...tại sao chứ?"
"Nếu sư tỷ... xuống đó...sẽ không thể quay lại được nữa...đó là lý do!"
"Vật thì đã sao?
Có thể ngăn chặn Thiên Ma Hoàng, có thể cứu mạng rất nhiều sinh linh, ta vì sao lại không thể?"
Triệu Minh Anh thắc mắc.
"Vì nàng là nữ nhân mà ta thích!"
"...."
Bốn vị Thái Thượng trưởng lão.
"Ta không thể nào để nàng bước vào nguy hiểm được!
Tuyệt đối không thể!!"
"Vì tình cảm cá nhân mà bỏ mặc sinh linh tam giới...
Sư đệ, ngươi bảo ta có thể sống vui vẻ được hay không..."
"...."
Lăng Tiểu Mạc.
"Sư đệ..."
Nàng nắm lấy tay hắn.
"Xem như ngươi thực hiện ý nguyện của ta được hay không...?
Lăng Tiểu Mạc suy nghĩ trong thoáng chốc, vẫn là nhất mực thái độ từ chối.
Hắn lắc đầu.
"Không được!
Ta không thể để sư tỷ gặp nguy hiểm được!
Cho dù có đánh đổi bằng tất cả sinh linh trong Tam giới này, ta cũng không để tỷ làm chuyện này!"
Hắn kiên quyết.
Nhưng mà ngay khoảnh khắc sau đó, Triệu Minh Anh lập tức buông tay Lăng Tiểu Mạc ra, lùi lại mấy bước, nàng lấy ra thanh kiếm từ không gian giới chỉ tự kề lưỡi kiếm vào cổ, ánh mắt nàng hiện lên kiên quyết nhìn Lăng Tiểu Mạc.
"Nếu như sư đệ không đồng ý, ta lập tức tự vẫn ngày trước mặt đệ!"
"Sư tỷ...?!!"
Lăng Tiểu Mạc trở nên hoang mang trước hành động của Triệu Minh Anh.
"Minh Anh, ngươi đừng làm chuyện ngu xuẩn!"
Minh Thái Hoàng lo lắng nói.
"Đúng vậy, mạng người quan trọng!
Viêm Ân Đế, ngài ấy chắc chắn sẽ có cách khác để giải quyết chuyện này!"
"Hãy mau bỏ kiếm xuống, đừng tự làm tổn hại bản thân như thế!"
Ba vị Thái Thượng trưởng lão cũng lên tiếng can ngăn.
"Không!"
Triệu Minh Anh kiên định nói voiw bốn vị Thái Thượng trưởng lão.
"Thái Hoàng Thái Thượng trưởng lão chẳng phải đã từng nói chỉ có Tiên Thiên chi thể mới có thể tác động được tới phong ấn của Thiên Ma Hoàng hay sao?!!
Làm gì còn cách nào khác nữa chứ?!!
Ý để tử đã quyết, xin bốn vị Thái Thượng trưởng lão đừng ngăn cản đệ tử!
Nếu như... nếu như chỉ là hy sinh một mình đệ tử...mà có thể đổi lại được yên bình cho toàn thể Tam giới, đệ tử hy sinh cũng là xứng đáng!!"
Bốn vị Thái Thượng trưởng lão gương mặt cùng hiện lên ngưỡng mộ cùng hãnh diện nhìn Triệu Minh Anh.
Triệu Minh Anh, nàng tuy là nữ nhân, nhưng tính cách hiền lành chính trực, sẵn sàng hy sinh bản thân vì đại cục, còn hơn gấp nhiều lần những tên nam nhân không ra gì ngoài kia.
Minh Vô Thần tông rốt cuộc cũng đã đào tạo ra được một hảo đệ tử!
Bọn hắn còn có điều gì đáng tự hào hơn được nữa chứ?
Lăng Tiểu Mạc lưỡng lự, không biết nên giải quyết vấn đề này như thế nào.
Việc phong ấn lại Thiên Ma Hoàng không phải là đơn giản, hơn nữa, nơi mà Triệu Minh Anh phải đến là Minh giới, giới vực mà chỉ chấp nhận người chết.
Lăng Tiểu Mạc, hắn hoàn toàn không hề muốn Triệu Minh Anh gặp bất cứ hiểm nguy nào.
"Chủ nhân, nữ nhân này ý chí kiên định, đã nhất quyết phong ấn lại Thiên Ma Hoàng, dù chủ nhân có muốn ngăn nàng cũng không thể!
Chủ nhân có thể dễ dàng khống chế nàng vào lúc này, để nàng không phải tự làm hại bản thân, nhưng mà, cũng chỉ là tạm thời, ngày một ngày hai mà thôi!
Cách duy nhất hiện giờ là giúp nàng thực hiện ý nguyện..."
Hệ thống lên tiếng.
Lăng Tiểu Mạc, không cần hệ thống nhắc nhở, hắn cũng tự nhận ra được chuyện này.
Tính cách của Triệu Minh Anh, hắn không phải là không hiểu.
Nếu như hắn cứ nhất quyết từ chối nàng, chắc chắn nàng sẽ tự vẫn ngay lúc này.
Lăng Tiểu Mạc thở dài một cái, vẻ mặt hiện lên bất lực, hắn từ từ bước đến cạnh Triệu Minh Anh, hai ngón tay lấy lưỡi kiếm ra khỏi cổ nàng, hắn nhỏ nhẹ nhưng giọng điệu như gượng ép.
"Sư tỷ thực sự muốn phong ấn lại Thiên Ma Hoàng hay sao?"
"Đúng vậy!"
Minh Anh gật đầu kiên quyết.
"Vậy ta sẽ cùng tỷ xuống địa ngục!".