Ánh mắt tôi bất chợt nhìn thấy cậu bạn Khiết Minh cũng đang thả mình lắng nghe cũng như trao cho cô bạn đó một ánh mắt lấp lánh đầy sao như vũ trụ bao la, nhưng tôi cũng không tài nào đoán được thứ cảm xúc đó được gọi là gì cả, ngưỡng mộ, say đắm hay gì nhỉ?
Quả như tôi đã đoán trước, sau cuộc giới thiệu làm cho con người ta phải mê muội, Mai Xuân được rất nhiều bạn túm vào hỏi thăm đủ thứ, người thì hỏi chuyện đời tư, người thì mong muốn được cậu ấy dạy hát.
Cậu bạn Khiết Minh vẫn ngồi nâng niu cây sáo nhưng đôi mắt màu đỏ đấy vẫn hướng về phía của Xuân, có vẻ cậu ấy rất muốn đến bắt chuyện nhưng không đủ dũng cảm thì phải.
An Khải và MiMi cũng bị "ra rìa" khỏi đám đông, 2 người đi lại đứng với tôi và Ánh Dương.Vốn dĩ Dương cũng rất thích Xuân, nhưng cậu luôn ưu tiên tôi bởi cậu cho rằng những người giàu sẽ khó tiếp cận hơn vì giữa 2 người đều có một rào cản vô hình rất lớn.
—-------
Mới đây cũng đã đến buổi chiều, tôi, Khải và MiMi cùng vào bếp phụ cho chị Nhi để hoàn thành buổi tối cho các bạn nhanh nhất có thể.
Vốn dĩ không muốn bị lộ thân phận, MiMi đi đâu cũng phòng hờ trong người sẵn vài quả dâu tằm nhằm mục đích để họ thấy cô bé là cư dân của Eden không hơn không kém.
Cô bé đã gửi tiền rất nhiều cho cô giáo Tiểu Nhi để mua thức ăn cho các bạn, nhưng ở xung quanh khu này trừ cái quầy thịt bò nhỏ xíu và gánh rau của một góa phụ thì chẳng còn nơi nào cung cấp lương thực khác nên chị Nhi phải phụ thuộc vào phép của MiMi, nhanh chóng dịch chuyển đến khu chợ gần đô thị Lewy may ra còn có đủ cho số người ở đây.
Khu bếp nhỏ nhắn cùng ụ bếp củi đang cháy lên một màu đỏ phừng phực, dụng cụ nấu ăn như: nồi, niêu, xoong, chảo,... đều được "cô giáo nhiệt huyết" Tiểu Nhi rửa và treo lên ngăn nắp và một chiếc bàn gỗ cũ kĩ nhưng chưa đến nỗi mục nát nằm ở giữa căn phòng.
Bốn người chúng tôi cùng nhau bắt tay làm bữa tối sau khi chị Nhi trở về cùng những túi đồ lỉnh kỉnh.
Ai cũng bận rộn làm cho xong nhiệm vụ của mình, người thì rửa hoa quả, người thì làm thịt, người thì phân chia nguyên liệu đến xù cả tóc.
-Mọi người cần em giúp gì không ạ?
Từ cửa bếp, cô bạn Mai Xuân thỏ thẻ.
-Sao em không chơi với các bạn đi, tiểu thư cành vàng lá ngọc như em không cần phải động tay động chân vào mấy việc này đâu…
Chị Nhi bối rối.
-Em đã đến đây rồi nên cái danh "tiểu thư" ấy cũng coi như bỏ đi chị ạ, em cũng muốn giúp mà…
Xuân nhìn chị Nhi với vẻ mặt năn nỉ.
Hết cách, chị Nhi đang đứng ở bàn gọt dở quả táo quay sang hỏi tôi:
-Còn việc nào chưa có ai làm không em nhỉ? Để con bé Xuân nó làm chứ chị cũng hết lời rồi.
-Còn rổ rau chưa ai động đến hết nè, em bận đi thái thịt rồi.
An Khải từ phía bên kia bàn nói với chị Nhi trong khi tôi còn đang suy nghĩ.
-Thế Xuân lặt rau nhé, chừng nào mệt thì em cứ ra chơi với các bạn, để chị làm nốt.
Chị Nhi cười.
-Nhiều như vậy một mình cậu ấy làm có xuể không á chị.
Tôi nói nhỏ vào tai chị khi nhìn sang cái rổ chất đầy rau.
-Thì chị mới nói là làm tiếp đây.
Chị Nhi khúc khích.
—-------
Xuân lại góc bếp lấy ghế rồi cầm rổ rau tìm một chỗ để ngồi lặt, dù cho số lượng rau trong rổ rất chi là nhiều, nhưng gương mặt cô bạn không có chút gì là phiền toái cả, vẫn tươi cười xinh xắn như ban đầu.
Tôi được đảm nhiệm việc cho gia vị nấu ăn vào lọ, quả là chẳng dễ dàng vì miệng lọ rất bé, khó có thể đổ vào.MiMi là cái người phải bù đầu bù cổ vì số nguyên liệu phải sắp xếp vào tủ đấy, nhìn cô bé khi ấy tôi rất muốn giúp nhưng tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Mọi người trong bếp lúc đó lại tập trung vào việc của mình, không có thời gian để trò chuyện nên không gian lúc này đang rất là tĩnh lặng, chẳng ai nói với lời nào.
-Em…
Sự yên tĩnh lúc đó bỗng dưng bị cắt ngang bởi giọng nói của một bạn nam từ cửa bếp.
Đó là Khiết Minh-cậu bạn nhút nhát , đang rụt rè đứng ngay cửa nói.
-Có chuyện gì vậy Minh?
Cô giáo Nhi lo lắng hỏi.
-Cho em phụ với được không ạ?
Lúc ấy, chị Nhi tỏ ra rất bất ngờ vì lời đề nghị của cậu.
-Thiệt không vậy? Cậu học trò của tôi ngày nào còn chẳng thích làm việc tập thể như thế này cơ mà.
Câu nói trộn lẫn giữa sự bất ngờ cũng có chút trêu ghẹo của cô làm cho Khiết Minh đỏ mặt, cậu nhẹ nhàng trả lời.
-Do sống một mình hoài nên em thấy chán ạ.
-Vậy là em đến đúng lúc rồi, cô đang cần người phụ bạn Xuân lặt mớ rau đằng kia đây, em lại giúp bạn một tay nhé?
Chị cười nhẹ, chỉ vào chỗ Xuân đang ngồi lặt từng cọng rau một cách cẩn thận, vầng trán lúc này cũng lấm tấm mồ hôi.
-Dạ được.
Vừa nói xong, Minh chạy thẳng về chỗ Xuân, lấy chiếc dép cũ của mình để làm ghế để ngồi.
-Hồng Ân lấy giúp tôi lọ muối với!
An Khải nói với tôi.
-Để làm gì? Không phải là chị Nhi sẽ nấu ăn sao?
Tôi hỏi.
-Quên bảo với em là Khải sẽ đảm nhiệm việc ấy thay chị rồi, cậu ấy nói muốn trổ tài nên chị phải đổi việc với cậu ấy.
Chị Nhi cười nhẹ.
-Cậu mà nấu ăn á?
Tôi hỏi.
-Đừng coi thường tôi chứ, lẹ nào, để tôi còn ướp thịt.
Thấy Khải có vẻ rất quả quyết, chắc cũng sẽ làm được việc nên tôi cũng không chần chừ đưa cậu lọ muối từ tay.
—-------
Quay sang nhìn Khiết Minh và Mai Xuân, hai người họ cũng bắt đầu mở lời, dần cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn, chắc rằng Minh vốn dĩ đã muốn chuyện này xảy ra từ lâu rồi, nhìn người ta từ đầu giờ cơ mà.