webnovel

HỎI GIÓ(Tùy bút)

"Tôi đã từng hỏi gió có bao giờ cậu thích tôi chưa. Gió ngập ngừng không nói đi mất tự bao giờ" "chào mừng bạn đến với thế giới trong tranh" Chúng ta thường có những suy nghĩ, những hoài niệm thật đẹp thật nhiệt huyết về thanh xuân, về tuổi trẻ. Việc đầu tiên của chúng ta là sống hết mình với những khoảnh khắc mới mẻ. Cùng đón chờ ngày mai và tương lai, cùng xây dựng một thế giới riêng tư mà có thể viết có thể vẻ nên. Chào mừng bạn đến với thế giới của tôi "thế giới trong tranh" nơi đấy là những tản văn, đoản và tùy bút mà cảm xúc của tôi đã khiến tôi xây dựng nên nó. Bỏ qua muộn phiền cùng chìm vào thế giới ấy nhé!

Choco_8925 · Adolescente
Classificações insuficientes
18 Chs

Chương 15. Bầu Trời Năm Ấy Không Còn Xanh Nữa.

Chúng ta có phải đã lớn lên thật nhanh rồi không? Qua cái thời thích thì làm không thích thì thôi, qua cái thời không quan tâm ngày mai như thế nào, qua cái thời cả ngày chỉ lo lắng về điểm số và hình như cũng đã qua thời có thể vui mừng vì một hai cây kem.

Bầu trời tuổi thơ thì lúc nào mà chẳng trong xanh như vậy. Chỉ có chúng ta, không ngừng lớn lên không ngừng trưởng thành, không ngừng bỏ quên sự thay đổi của thế giới bên ngoài. Ra sức chạy theo dòng chảy của thời gian đến cuối cùng nhìn lại bầu trời năm ấy từng chứng kiến thời gian tươi đẹp của mình đã đổ mưa nhưng cũng chẳng biết là mưa bên ngoài hay mưa trong lòng nữa.

Lớn lên có nhiều thứ cần phải biết, cần phải học. Một ngày hai mươi bốn tiếng trôi qua nhàn nhạt bận rộn, cảm giác như chỉ mới hai mươi bốn phút vậy chưa làm được gì ra hồn đã hết một ngày rồi. Một ngày như vậy cứ lặp đi lặp lại tuần hoàn mãi chẳng biết mình sống 365 ngày hay là một ngày 365 lần.

Mọi chuyện cứ trôi qua như vậy cảm giác cũng không còn thú vị nhộn nhịp và xôn xao như lúc nhỏ. Khi đó ngỡ thời gian trôi qua rất lâu mỗi ngày đều mong thời gian trôi nhanh hơn để mình được lớn lên đâu biết được rằng thời gian khi ấy còn trôi nhanh hơn bây giờ.

Chúng ta rồi sẽ thay đổi theo cách mà mình chọn...tốt hơn hoặc xấu đi. Tôi đã từng chứng kiến những người mình quý nhất, mến nhất, tôn trọng nhất ngày một thay đổi dần. Tôi đã từng sợ và rất sợ nhìn thấy sự thay đổi từ chính mình, những người xung quanh và cả "thế giới" mình đang sống. Nhưng có lẽ, chẳng ai ngăn nổi điều đó cả, nó như một quy luật bắt buộc và phải tuân thủ.

Chúng ta...ai cũng đều có một thời thanh xuân như vậy. Nhiệt huyết, năng động, hoạt bát, vui vẻ và thích làm những điều mình muốn. Dù có trong sáng bao nhiêu, tươi đẹp bao nhiêu cũng phải nâng từng bước chân đến những chặng đường kết thúc. "Bỏ lỡ", "hối tiếc" hay "giá như" không ai có thể tránh khỏi. Chúng như những hạt bụi cứ bám víu lấy chúng ta khó nhận ra nhưng thật khó chịu.

Nhìn lại con đường cũ ấy nhận ra đã lâu mình không đi. Nhìn lại phòng học ấy vẫn mới mẻ và tràn ngập tiếng cười nhưng nhận ra nó thiếu mất hình ảnh của chúng ta, đã lâu rồi chúng ta chẳng còn ngủ gà ngủ gật trong giờ học, lén lút ăn trong lớp, hay quay cóp bài kiểm tra và cũng đã lâu rồi...chúng ta chẳng còn cùng nhau nữa.

Bây giờ chỉ cần nhìn lại thôi không quá năm giây trong lòng cũng bất giác run lên từng nhịp, nhẹ nhàng vậy mà lại làm từng tất da tất thịt nóng dần lên, khóe mắt cũng có thể đổ mưa bất cứ lúc nào. Nhìn bất kì đâu cũng thấy hồi ức, kỉ niệm. Thật đẹp nhưng cũng thật buồn.

Có những chuyện thật khó nói và khó xử lý phải vậy không? Lớn lên rồi mới biết được thứ khó tìm nhất trên đời này gọi là bình yên. Là thời gian trôi qua quá nhanh hay là lòng người đã thay đổi quá nhiều...để đến lúc nhận ra mình muốn "bình yên" lại không tìm được gì ngoài công việc và không gian ồn ào của thị trấn, của thành phố.

Mong mình lớn thật nhanh là điều ngốc nhất mà ai cũng từng làm. Ít ra chúng ta đều như vậy.

Cuộc đời này dài lắm nhưng cũng chỉ dài bấy nhiêu năm đấy thôi. Loay hoay mãi, chạy mãi dù là không ngừng nghĩ đi nữa đều phải đến con đường cuối cùng.

Ít ra trong kí ức của bạn và tôi, chúng ta đều là những anh hùng nhỏ trong sáng, hồn nhiên, là những người đã từng mong mình lớn nhanh hơn và thời gian sẽ lặp lại một lần nữa, đều là những cô cậu nhóc thích cười, dễ khóc và...ít ra bây giờ chúng ta đều nhận ra mình đã lớn đã không còn là cô cậu nhóc đó nữa rồi. Chúng ta thuộc về hiện tại.

Nhờ có những tiếng cười vô cùng trong sáng của chúng ta bầu trời lúc đó mới xanh như vậy. Chúng ta lớn lên rồi tiếng cười hồn nhiên ấy cũng nhạt dần cuối cùng sẽ biến mất, bầu trời năm ấy thế là không còn xanh nữa. Chẳng biết nó đang đổ mưa hay mang một vẻ cô đơn buồn bã.

Người ở lại sẽ ở lại, người nên ra đi sẽ cất bước ra đi dù có cản bao nhiêu lần cũng như vậy. Chỉ có thể hoài niệm và không ngừng hối tiếc. Cảm ơn! Vì thanh xuân này dưới bầu trời trong xanh rộng lớn đó, chúng ta đã gặp nhau.

Tạm biệt "chúng ta" của thời thanh xuân ấy thật đẹp nhưng cũng thật buồn.