webnovel

HỎI GIÓ(Tùy bút)

"Tôi đã từng hỏi gió có bao giờ cậu thích tôi chưa. Gió ngập ngừng không nói đi mất tự bao giờ" "chào mừng bạn đến với thế giới trong tranh" Chúng ta thường có những suy nghĩ, những hoài niệm thật đẹp thật nhiệt huyết về thanh xuân, về tuổi trẻ. Việc đầu tiên của chúng ta là sống hết mình với những khoảnh khắc mới mẻ. Cùng đón chờ ngày mai và tương lai, cùng xây dựng một thế giới riêng tư mà có thể viết có thể vẻ nên. Chào mừng bạn đến với thế giới của tôi "thế giới trong tranh" nơi đấy là những tản văn, đoản và tùy bút mà cảm xúc của tôi đã khiến tôi xây dựng nên nó. Bỏ qua muộn phiền cùng chìm vào thế giới ấy nhé!

Choco_8925 · Teen
Not enough ratings
18 Chs

Chương 16. Gửi em! Cô gái tuổi 17

    Có những khoảng thời gian trôi qua thật chậm làm cho mỗi người đều cảm thấy thế giới bổng dưng rộng lớn hẳn ra. Có những cảnh vật thật gần nhưng vô tình không để ý lại hóa như xa lạ, có những cảnh vật ngỡ xa lạ nhưng lại thân thuộc, không biết đó chính là cảm giác hay chỉ là sự quen mắt lướt qua.

   Chúng ta đã từng nghĩ khó khăn bây giờ có lẽ là khó khăn lớn nhất thất bại lớn nhất, hoàn đá to nhất trên chặng đường mà chính ta phải bước nhưng lại nhận ra vẫn còn rất rất nhiều khó khăn còn to lớn hơn gấp trăm ngàn lần đang chờ phía trước. Và cũng đã từng nghĩ chuyện này không thể giải quyết nổi nhưng cuối cùng vẫn vượt qua đấy thôi tuy không dễ dàng nhưng ít nhất đó cũng là bài học đáng giá.

   Chúng ta đã từng nghĩ mọi thứ đều quá nghiêm trọng, làm cho bản thân tự cảm thấy bất lực chỉ cần cố gắng tất cả mọi chuyện đều sẽ trở nên dễ dàng nhưng trưởng thành rồi mới biết không phải bất kì chuyện gì cố gắng cũng sẽ tốt đẹp.

   Thật ra cuộc đời mỗi người chỉ có một con đường nên bước đi mà thôi. Chỉ là con đường ấy có nhiều đoạn. Mỗi một năm, mỗi một tháng, một ngày thậm chí là một giây những việc mà chúng ta gặp phải đều có những kết quả của nó.

  Và cả thanh xuân cũng thế, những việc từng cho rằng đã chắc chắn cuối cùng vần hối hận. Và cả sự già cỗi của thời gian, thay đổi của tuổi trẻ.

   Trong cuộc đời, hành trình lăn lộn của mỗi người bất giác một giây phút nào đó chúng ta muốn nhắn gửi đến chính mình trong tương lai và cả quá khứ.

  

   Gửi em! Cô gái 17 tuổi của tôi của bạn của chúng ta.

  Ở cái tuổi 17, em có thể yêu thích ai đó một cách thật nồng nhiệt nhưng hãy nhớ người em yêu năm ấy luôn là kỷ niệm đẹp để sau này còn gọi nó là mối tình đầu. Người cùng em trải qua sóng gió cuộc đời luôn là một người khác. Đừng hy vọng vào người em gặp gỡ đầu tiên cũng đừng mong sẽ có ngày tương ngộ. Vì mối tình đầu thật ra chỉ là lý do để em khôn lớn.

  Gửi em! Cô gái 17 tuổi. Đừng ngủ quá lâu đừng chơi quá nhiều. Phải đặt việc học lên hàng đầu chăm chỉ cố gắng từng ngày một. Bởi vì tương lai em ngoài em ra không ai có thể khiến nó trở nên thành công và tốt đẹp. Một ngày nào đó em sẽ nhận ra và cảm ơn vì khi đó đã học hành một cách nghiêm túc.

  Xin chào em! Cô gái tuổi 17. Đôi khi làm những điều mình thích thật sự rất khó khăn. Muốn người khác hiểu được mình có lúc lại là một chuyện rất phức tạp. Nhưng em ơi! Có thời gian nào mà chẳng qua, người khác có thể không hiểu em nhưng bản thân em, em phải hiểu. Có thể không làm được điều em thích, mua túi xách, mua son, mua quần áo nhưng những điều đó chỉ cần em cố gắng đều sẽ làm được.

   Em này! Đừng dùng tuổi 17 để nhớ tuổi 15. Bốn năm cấp hai trôi qua không nhanh nhưng chúng ta đều quên mất rằng tạm biệt sẽ kết thúc. Nhưng cũng vì không để ý, quên mất nó mà chúng ta đã có khoảng thời gian vô tư như thế, vui vẻ như thế. Hãy ghi nhớ mọi khoảnh khắc của ba năm học cuối cùng nó sẽ là hành trang cho em bước vào đời.

   Em hãy nhớ phía cuối con đường không phải lúc nào cũng là ánh sáng. Tùy cách em chọn, em nhìn thấu nó hiểu nó hay không. Niềm vui chỉ là cảm xúc đôi khi em phải có, thành công chỉ là mục tiêu nhỏ trong số đích đến rộng lớn của cuộc đời em, nên đừng chìm vào nó quá sâu em nhé!

   Em ơi! Tạm biệt có thể là hẹn gặp lại, chia tay có thể là khái niệm để lần sau gặp lại tốt đẹp hơn nhưng đừng quên mất tạm biệt là kết thúc, chia tay là không còn lần gặp gỡ nào nữa. Vào những lúc chia tay một cuộc gặp gỡ nào đó em đừng khóc cũng đừng nói tạm biệt em nhé! Nhất là năm em 18 tuổi khi em tạm biệt thời gian em mang trên mình cái tên học sinh, tạm biệt những người bạn và thầy cô. "Hẹn gặp lại" sẽ là ánh bình mình của ngày mới dành riêng cho em.

  Cô gái 17 ơi! Em đừng khóc vì ai đó quá nhiều, đừng buồn vì những chuyện vốn dĩ không thay đổi được, đừng hy vọng quá nhiều về một điều không thể xảy ra và đừng cố ép người khác phải hiểu mình.

  Này! Đừng đi nhanh như thế. Tuổi trẻ của em sẽ qua nhanh nếu em như thế. Chậm thôi, thật chậm, để quan xác cảnh vật xung quanh em và những người em đã gặp. Đừng lờ đi nó nhé!

   "Giá Như" hay "Bỏ Lỡ" thanh xuân không ai là không gặp em hãy cứ hối tiếc như thế, thanh xuân ai có hai lần đâu em ơi!

  "Gửi tuổi 17 trong quá khứ của tôi!" Em đừng hối hận nữa nhé, vì nếu được một lần quay lại, lựa chọn của tôi cũng sẽ như thế thôi. Em cũng đừng hy vọng về tôi quá nhiều, tôi có thể thay đổi có thể không, có thể cho em hy vọng hoặc tuyệt vọng, có thể đạt được mục tiêu của chúng ta có thể không. Thế nên em ơi! Hãy sống thật tốt trong phần kí ức của tôi. Cảm ơn em! Vì nhờ có em mới có tôi của hiện tại.

Và...tạm biệt em! Tuổi 17 đã qua rồi. Thanh xuân trôi đi một lần không ngoảnh lại.Nếu như tất cả bắt đầu một lần nữa,liệu rằng "giá như" có khi nào được cất lên.