webnovel

Grand Ower

Câu chuyện nói về một nữ sinh trung học bị dịch chuyển sang một thế giới cực kì lạ lẫm, nhưng không chỉ mình cô ấy, cả ngôi trường đều bị dịch chuyển sang thế giới đó. Liệu cô ấy sẽ làm gì trong thế giới đó và chuyện gì sẽ xảy ra trong chuyến hành trình của cô ấy, cùng đón xem

MienaiKuuki · Fantasia
Classificações insuficientes
41 Chs

Chương 2: Nhân vật mới, hành trình phiêu lưu trong mê cung

Tại đại ma sâm lâm Cothus

"[Tỉnh dậy đi]"

"[Tỉnh dậy đi]"

"[Tỉnh dậy đi]"

"Hã"

Nơi nào đây, mình đang ở trong rừng à, ký ức mơ hồ quá, và sao tầm nhìn của mình thấp vậy

"Thậxt laf kwỳ qupái"

Khoan, giọng của mình

"Pkáv ôm kdông cghẩn buac"

chuyện gì đang xảy ra thế này, phải rồi mình bị xô ngã, đang đi trên vỉa hè thì có chiếc xe tải chạy ngang qua và mình bị ai đó đẩy ngã ra lề đường, cái chết thật là lãng xẹt. Còn nơi này là nơi nào, hửm

tự nhiên có một con chim khổng lồ gớm ghiếc bay tới và gắp tôi, nhưng mà tôi đã né được,

sao con chim đó lại tởm đến mức đó chứ, cơ thể của nó gần như trụi lông mà vẫn bay được, mắt còn đục sâu bên trong

sao mọi thứ đều khổng lồ thế, khoan!! không phải! là do mình nhỏ lại. Giờ mình mới nhớ là mình đi bốn chân, mấy cái chân của mình nhỏ quá, ahhh, mình không quay sau lưng được, hình như mình là chuột, khoan, chuột ư, đây là mình chuyển sinh như trong mấy cuốn sách rồi à. Một người cấp 3 được xe tải hôn phát rồi chuyển sinh, đúng là chuyện thường thấy trong các cuộc chuyển sinh ha, KHÔNG BÌNH THƯỜNG TÍ NÀO, mắc mớ gì mà con gì không có chọn con chuột thế này, mặc dù mình còn hơi tởm tởm nữa. Cơ thể không có lông mà nổi một đống mụn trên người, ahhhhh

*một lúc sau

hahhh, hò hét cũng chả được gì

*réo bụng

Đói quá, mình mới nhớ ra là chưa ăn gì từ khi chuyển sinh. Con chuột này đói nhanh thật đấy, mà chuyển sinh thì phải có cái bảng chứ, để mò xem |bảng hệ thống|...…, chả có gì xảy ra |bảng kỹ năng|, ra rồi, mình có 5000 điểm kỹ năng, nhưng tại sao lại là bảng kỹ năng, thôi kệ. Hửm, nó là gì thế, ở bên dưới có kỹ năng nè, chắc điểm kỹ năng dùng để mua nó, khoan, mình có kỹ năng chủng loài nè, gây bệnh dịch, lẩn trốn, và đặc quyền chuyển sinh, cái này lạ quá, nó có giám định thông tin và giám định chỉ số chung, không phải cũng là giám định luôn sao, thử xem |giám định thông tin|, à, nó giám định tên, chủng loài và đặc tính à, đọc xem (tên: không có, chủng loài: chuột dịch bệnh, đặc tính: là loài chuột sống theo đàn và lây dịch bệnh khi cắn, thường tấn công những ngôi làng nhỏ)

đây là mình sao, khoan!! mình có tên mà… mà… mà…?, tên của mình là gì

nhỉ?!

khi tôi nghĩ về nó thì một cảm giác đau đầu như búa bổ, không, y chang búa bổ mạnh vào đầu tôi vậy

Owowow, đau quá, chuyện đó để sau, giờ mình phải thoát khỏi nơi này trước đã, một khu rừng và mình rất yếu. Phải là chuột theo đàn mới được chứ, chết tiệt, uwa

khi đang nghĩ vu vơ thì con chim suýt gắp trúng được tôi, may mà tôi né kịp thời

suýt nữa là bị gắp rồi, giờ sao sống đây, thiệt là khó khăn, khốn nạn ông thần cho tôi cái chủng loài chả mấy tốt đẹp gì

tôi chạy vào trong gốc cây nào đó để tránh con chim ngoài kia, giờ làm sao đây, phải rồi, mình có 5000 điểm kỹ năng mà, xem thử các kỹ năng coi

*vài phút sau

Sơ lược xong thì mình sẽ mua 4 kỹ năng này, |bám dính| |túi đồ không gian| |độc siêu tốc| và |cảm nhận nguy hiểm| mấy cái này sẽ có lợi, mà nó ngốn tận 1500 điểm?! cần gì mà lắm thế, hahhh, rồi chọn thôi

những kỹ năng khi nãy tôi chọn đã hiện lên trong bảng kỹ năng của tôi, được rồi, đã có kỹ năng giờ làm sao đuổi được con chim này đi xa đây. Phải rồi

tôi chui ra để bị gắp, vì nó trong kế hoạch

bị gắp rồi, đúng theo kế hoạch, giờ xem nó gắp mình về tổ xem mình có cắn chết nó không

*3 phút sau

Đây rồi, hả không có con nào vậy, mình lỗ rồi à, chết tiệt, con chim ngu ngốc |độc siêu tốc|, tôi cắn

vào chân con chim này và nó hết lên rồi nó ném tôi xuống đất luôn

từ từ, phải dùng 4 chân của mình để tiếp đất, không phải mèo cũng làm vậy à

tôi bắt đầu tiếp đất, chân tôi sắp chạm đất, lẽ ra phải mua kỹ năng |rơi chậm| ngay lúc đầu chứ, giờ thì

khi tiếp đất, xương chân của tôi bị gãy, nội tạng của tôi bị đập mạnh xuống đất, do các cơ quan nội tạng bị rối loạn do dập nên tôi đã không kiềm được mà ho ra máu

"khụ khụ khụ"

chết tiệt, mình quên là mình không có kỹ năng tự động hồi phục chứ, bên trong đó chả có cái đó, để chuyện đó sau, con chim kia, nó chưa chết, nhưng nó đang quằn quại do đau đớn

nó hét lên liên tục, tiếng kêu của nó rất khó chịu, tai của tôi bắt đầu mất cảm giác, nó gần như bị điếc, hình như nó chết rồi, tôi cười sặc sụa theo tiếng chuột, tuyệt vờ…

"khụ khụ"

tôi vẫn ho ra máu, có lẽ tôi đã bị thương rất nặng, và tôi phải lê cái xác tới con chim đó để ăn nó, giờ mình chỉ là một con chuột, không được kén ăn, tôi đã thành chuột rồi thì ăn được đồ sống nhỉ

tôi bắt đầu gặm thịt của con chim đó, dở quá, đây là thịt chim hả, cơ thể của nó dai nhách, xé không đứt, thịt của nó có mùi hôi và vị trộn lẫn giống với nước cống và phân cùng thịt chim mới ra được cái vị thịt này chứ không thể nào mà nó có vị như này được

lúc tôi vẫn đang ăn thì có một tiếng động rất lớn đang đi tới đây

cái gì dậy, động đất à, tôi quay đầu sang ngang và thấy một con quái vật rất to lớn

con gì vậy, xấu quá

khuôn mặt của nó le loét đầy lỗ, có 5 mắt và cơ thể nhìn như đang chảy xuống vậy

sợ quá, sợ quá, sợ quá, con này quá nguy hiểm, không nên dây vào nó

mỗi bước đi của nó phát ra tiếng động cực kì khủng khiếp, nó giống như tiếng bom nổ vậy

nó bỏ qua mình, nó khinh thường mình à, chết tiệt, rồi có ngày ta sẽ giết ngươi khụ khụ, chết tiệt, nó đi mất rồi, |túi đồ không gian|, có vẻ cái túi này hơi nhỏ, nó chứa được có mỗi cái chân, mà không phải bây giờ, nơi này quá nguy hiểm lui vào cái cây kia coi

tôi bắt đầu lết cái thân bị thương nặng của tôi chui vào trong hốc cây bên dưới

"khụ"

có vẻ đỡ đau rồi, |bảng kỹ năng|, ủa, mình có kỹ năng |tự động hồi phục| từ khi nào vậy, thôi kệ có là được rồ…

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"tụi em đi luôn à"

anh ấy lộ ra vẻ mặt buồn bã

"sao không ăn hết bữa tiệc rồi đi"

anh ấy tỏ vẻ nuối tiếc

"vâng, tụi em đã ở đây khá lâu rồi, với lại tụi em muốn lên mặt đất, nên không thể ở đây lâu hơn được ạ, anh đưa bọn em ra ngoài khu rừng là được rồi"

bọn tôi rất kính trọng anh ấy, mà cũng 1 tháng khi bọn tôi tới đây rồi mà

"vậy à, vậy bọn em đi lên tầng trên hả"

anh ấy nói với cách nói rằng điều đó là đương nhiên

"không, bọn em sẽ đi xuống dưới"

tôi trả lời như vậy

"hảaaaa, sao không lên mà xuống"

anh ấy nói với vẻ mặt ngạc nhiên

"thì bọn em sẽ nhờ tầng thứ 100 để dịch chuyển lên tầng trên"

"có hả"

Phương Anh nói với vẻ mặt ngạc nhiên

"chắc vậy, với lại bọn em cũng muốn thử thách bọn mình"

tôi trả lời hết sức bình thản

"vậy à, thôi kệ, anh không thể quản được, bọn em cứ thích làm gì thì làm"

anh ấy vẫn hơi nuối tiếc

"vâng"

có lẽ anh ấy chưa muốn mình rời đi

"à phải rồi có cái anh quên nói, nhớ kiểm tra bảng kỹ năng thường xuyên nhé, vì không biết khi nào chúng ta sẽ có kỹ năng đâu"

khoan

"A, đúng nè em có kỹ năng |rút gọn thần chú cấp 1| khi nào không biết luôn"

cậu ấy khá vui mừng, còn tôi thì hoang mang

"ủa, hả, cái gì, thật à"

"sao thế"

cả hai người nhìn vào tôi với vẻ mặt khó hiểu

"kh-không có gì"

tôi cố gắng lảng tránh nó

Chẳng lẽ chỉ có mình nghe được, vậy thì cái này càng nguy hiểm, có thể nó là độc nhất, vậy thì mình càng phải giấu nó đi

"đi thôi cậu"

Phương Anh bắt đầu kêu tôi đi nhanh

"được rồi"

tôi cố gắng tỏ ra cực kì cứng cáp

"tạm biệt anh"

"tạm biệt"

bọn tôi vừa đi vừa vẫy tay, anh ấy cũng vẫy tay lại, rồi xa dần, cứ thế mà chúng tôi đi xuống tầng 60, nơi này có 100 tầng, giống trò chơi nhập vai thật, nơi này là hồ dung nham nhỉ, đúng như anh ấy nói nơi này có cái hồ dung nham lớn ở giữa, có vẻ cái cánh cổng kia là nơi đi tới tầng 60 nhỉ, và mấy con quái kia sẽ ngăn chặn chúng ta, hửm, Phương Anh đang thở mạnh

"cậu có sao không"

tôi bắt đầu tỏ ra vẻ lo lắng

"nóng quá, mình không chịu nổi, cậu không thấy nóng à"

cô ấy vừa thở dốc vừa hỏi tôi

"[đã miễn nhiễm]"

Phải rồi mình mãi nhìn cái hồ quá nên quên

"nóng chứ, nhưng mình vẫn chịu được"

tôi đang nói dối, tất nhiên là phải nói dối rồi, mình không muốn làm cậu ấy buồn đâu

"cậu nói xạo, cậu có chảy mồ hôi đâu, mình thì…"

cậu ấy gục xuống đất, và ôm lòng ngực thở mạnh, tôi lo lắng hơn và hét lên

"PHƯƠNG ANH, cố gắng lên, mình sẽ đưa cậu xuống nhanh hơn"

tức tốc tôi lấy thanh đại kiếm từ kỹ năng ra rồi chạy thật nhanh và tiến thẳng tới tầng 61, có nhiều quái vật cản đường như thằn lằn, khỉ và cá, mà sao có cá nhỉ?! khoan, giờ không phải lúc

"TRÁNH RA"

tôi vung thanh đại kiếm lên và chém, chém và chém. Mọi con quái bắt đầu phản công bằng cách phun lửa, ném đá lửa, thật là khó chịu. Tôi đỡ nó và phản đòn, những con quái đó có da màu đỏ, và bốc lửa, tôi phải chạy hết tốc lực để đưa Phương Anh xuống

"[đã nhận điểm kỹ năng]"

"không phải lúc này"

tôi đang rất lo lắng

---

Cậu ấy, mình vẫn còn người quam tâm nhỉ, tôi bất giác mỉm cười, nó…

"cảm ơn cậu"

tôi nói với chất giọng yếu đuối

"cảm ơn gì, mình là bạn bè mà"

tôi cười gượng

"cảm ơn vì đã làm bạn bè của mình, mình rất vu…"

ý thức của tôi đang dần mất đi, mình có lẽ tới giới hạn rồi

"Phương Anh?! nè, Phương Anh!?, PHƯƠNG ANH!!!"

------------------------------------

đau quá, đòn roi quật vào tay làm tay tôi chảy máu

"con xin lỗi, đau quá, con xin lỗi ba"

tôi vừa khóc lóc vừa la

"đồ vô dụng, tao kêu mày kiếm nhiều lên, sao mày kiếm có nhiêu đây vậy hả"

ông ấy đang rất tức giận và đang tìm cách trút giận và tôi là điểm nhấn để ông ấy làm vậy, những đòn đánh cứa sâu vào thịt làm tôi không thể nghĩ ngợi một cách tỉnh táo mà chỉ có khóc lóc

"con xin lỗi, xin ba đừng đánh con nữa, con xin lỗi vì đã không thể đạt được tiêu chuẩn"

tôi vừa khóc vừa nói

"hừm, vô dụng, chỉ vì mày mà cô ấy bỏ tao đấy. Lẽ ra không nên sinh ra mày, cái đứa bất tài"

ông ấy đánh tôi bằng những đòn roi đẫm máu, dù cơ thể đã dính đầy máu, ông ấy vẫn không tha cho tôi

"hức hức hức, con…xin…lỗi"

tôi không thể nói một cách đàng hoàng

"khóc cái gì, im mồm cho tao"

ông ấy bắt đầu dùng thuốc lá của ông ấy đang hút dỡ chà vào lưng tôi

"AHHHHHHHH"

tôi hét lên đau đớn

"IM MỒM"

ông ấy còn độc ác hơn là dùng cái bàn là đẩy vào lưng của tôi, nó giờ gần như không còn là lưng nữa rồi, máu chảy nhiều quá, sau đó ông ấy cũng dừng lại

"hừ, dọn đi"

ông ấy vừa nói vừa đi ra ngoài

"hức hức hức"

đau quá

--------------------------------------

ông ấy đang ngủ, giờ là lúc thích hợp để thoát khỏi cái địa ngục này

tôi cầm con ra và đâm

---------------------------------------------------------------------------

tôi tỉnh dậy, trong cơn mơ màng giữa đốm lửa, hơi thở của tôi không thể ổn định được

"cậu tỉnh rồi"

cậu ấy ôm tôi, tôi cảm nhận hơi ấm này, mà khoan, chặt quá

"đau đau đau"

thả lỏng ra tí đi, người gì mà khỏe thế

"à xin lỗi"

cậu ấy vừa nói vừa lùi lại một chút, khuôn mặt hơi buồn

"không sao không sao"

tôi cố gắng an ủi cậu ấy

"cậu có sao không nhìn cậu thở dốc quá"

cậu ấy lo lắng và quan tâm tôi

"kh-không sao đâu chỉ là vừa nãy tớ mơ thấy ác mộng thôi"

tôi cười gượng

---

Ác mộng à, chỉ là ác mộng mà thở dốc như thế thì chắc là nó đáng sợ lắm

"sẽ không sao đâu, tớ luôn bên cạnh cậu mà"

tôi nói một cách vui vẻ

"ừm"

có lẽ cậu ấy ổn định lại rồi, hửm?! hai đôi mắt của cậu ấy ngấn lệ

"sao cậu lại khóc, tớ nói gì sai hả"

tôi bối rối

"à rế, sao tớ lại khóc nhỉ~, lau thế nào cũng không hết"

tôi bất giác ôm cậu ấy một lần nữa, cái ôm này nhẹ nhàng hơn

"không sao có tớ mà, không sao đâu"

tôi cố gắng an ủi

"nhưng…, cơ mà…, nhưng mà…"

cậu ấy cố gắng đẩy tôi ra

"không sao đâu, cứ khóc đi"

tôi vẫn cố gắng an ủi cậu ấy

"hức hức, uwaaaaaaaaaa"

cậu ấy khóc rất to, như một tiếng vang trong hầm ngục

*vài phút sau

"cậu bình tĩnh lại chưa"

tôi nói một cách bình thản

"rồi, phải rồi nơi này"

cậu ấy hỏi tôi rằng tầng này là nơi nào nhỉ

"đây là tầng số 62 vùng đất khô cằn, từ tầng 63 trở xuống là tụi mình không có thông tin nào nữa rồi, mà cậu luôn chịu nóng kém nhỉ"

tôi nói với vẻ mặt khá là mỉa mai

"haha, quan tâm làm gì, tầng này có quái vật gì thế"

cậu ấy cười gượng và hỏi

"thì mấy con giống gallimimus của thế giới chúng ta thôi, khác cái là nó có nhiều chi và lăn chúng như bánh xe đấy nên chạy nhanh hơn thôi"

đây là các kiến thức mà tôi biết được

"sao cậu biết rõ vậy"

cô ấy hỏi một cách kì cục

"cậu không phải đã từng nói kiến thức là sức mạnh à, mình đọc sách trong thời gian cậu đi luyện ma pháp đấy"

"à ra vậy"

"đi thôi"

"ừm"

*vài giờ sau

"sao nhiều con thế"

"còn không phải vì cậu à"

"xin lỗi

nhé"

"giờ thì xin lỗi có ích gì"

*vài phút trước

Con này có vẻ được đấy

"khoan đã mình có cảm giác chẳng lành"

"có một con thôi mà, hyaaa"

tôi nhảy tới đâm xuyên con khủng long gam, tên dài quá nên rút gọn cho dễ nhớ

"[đã nhận điểm kỹ năng]"

"đấy có sao đâu~"

"nhìn kìa"

"[bạn đã giết con dụ mồi, bạn đã bị bẫy]"

"waaaaaaaa, chết tiệt, khốn nạn"

"này cõng tớ theo với"

"được"

"sao đông thế"

"tụi nó ghim cậu rồi haha"

"cậu niệm chú đi chứ nói nhảm tiếp là cả hai chết chùm đấy"

"rồi rồi, |hỡi đất, hỡi gió, hãy gom lại thành một và cho ra một quả cầu siêu lớn để đè nát mọi thứ đi, đá khổng lồ|"

Một khối đá siêu lớn với độ lớn tính sơ sơ cũng phải nặng 1000 tấn, nó có chiều rộng khoảng 200m đè xuống mặt đất làm chết hết nhiều con quái xuống, nhưng vẫn còn nhiều con quái thoát được

"nhiều điểm kỹ năng quá đi…tố…n nh…iều ma lự…c q…uá"

"đừng vui mừng quá sớm, mà mới có một chiêu đã than rồi"

Tôi cầm cây đại kiếm của mình và vung ngang một phát, một đường gió theo cây kiếm hiện ra, đứt hết nhiều con cùng lúc

"sa…o c…ậu kh…ông là…m từ đ…ầu đi, đ…ỡ tốn ma lực củ…a tớ"

"chiêu đó cũng xài ma lực chớ, và nó phải gồng sức cộng thêm nhiều quá cũng sẽ bị giảm uy lực"

"đúng là não cơ bắp"

"cái gìiiiii"

"không có gì, hihi"

"hừ, xuống người tớ coi"

"ui, chả thương hoa tiếc ngọc gì cả, oiii, đợi tớ coi"

Tầng 62

Nơi này, toàn là nấm thôi

"có ăn được không nhỉ"

"đừng, lỡ nó có độc sao, để tớ thử trước"

tôi thử lấy một cây nấm lên và cắn một phát

"[đã miễn nhiễm]"

"có độc nhé"

"CÓ ĐỘC!!! CÓ ĐỘC MÀ SAO CẬU VẪN ĂN NGON LÀNH THẾ"

"không sao không sao, mình có kháng độc mà"

"ồ vậy à, cậu lừa tớ, có kháng thì cậu cũng không biết vì nó là kỹ năng bị động mà"

"thôi nào chỉ là kỹ năng kháng độc của tớ kỳ lạ thôi"

Không được nói với ai là mình nghe thấy giọng nói đó

"thôi được rồi, tớ tin cậu lần này, nhưng cậu phải thử hết đống nấm trên đường"

"ughhh, phải làm vậy thật à"

"đúng nên cậu chuẩn bị tinh thần đi"

"rồi rồi cậu là nhất, đi thôi"

Sau đó tôi và cậu ấy đi xung quanh và mình đã thử nhiều loại nấm, có 3 loại ăn được và 39 loại không ăn được, nhiều thật đấy, giờ mình no quá rồi

"nghỉ chút đi mình không ăn nổi nữa rồi"

"rồi cậu nghỉ ở đó đi mình đi do thám một chút nhé"

Aaaaaa, mệt quá phải thư giản thôi

"[đã đủ thời gian và điều kiện để nhận kỹ năng]"

ủa, lạ quá, thông báo này khác với cái mình thường thấy

"[bạn đã nhận được kỹ năng tín đồ của sự lười biếng]"

Oi oi oi, mình có làm cái gì đâu, sao lại nhận được cái kỹ năng quái dị này trời, à phải rồi, phải không làm mới nhận được kỹ năng này chứ, chắc là mình nghỉ ở tầng 59 lâu quá nên nó vậy, giờ làm sao giờ, thôi kệ nghỉ tiếp

"[đã nhận được kỹ năng bao tử khỏe]"

Ôi lại nhận kỹ năng mới nữa à, cái này lạ quá, kiểm tra xem (tiêu hóa thức ăn nhanh hơn) ra vậy, đơn giản quá

"hahhhhh"

"mà Phương Anh đâu rồi nhỉ"

"t…ớ về rồ…i đâ…y"

"Phương Anh, SAO TRÔNG CẬU TÀN TẠ THẾ"

"tớ b…ị té ấy mà…"

"TÉ MÀ CÓ VẾT XUYÊN VÙNG BỤNG HẢ"

"đúng là không giấu được cậu mà"

"im lặng, may mà tớ có biết ma pháp hồi phục đấy"

"cậu biết à, sao tớ không biết"

"có nói với ai đâu mà biết, đọc trong sách hết đấy, nè, tuyệt như mới"

"không có sẹo luôn, cậu ghê thật đấy"

"giờ cậu nói vì sao cậu bị thủng một lỗ không, lại còn dính độc nữa"

"sao cậu biết"

"cho dù cậu đã chữa thì vẫn còn dư âm ma thuật của kỹ năng |cảm nhận ma lực| tự phát động khi ở tầng 59 đấy, rồi vì sao lại bị"

"tớ bị ma thú tấn công, nó có đầy gai độc trên cơ thể, do chưa kịp dựng xong lá chắn nên mới bị vậy nè"

"hahhh, chỉ là do thám thôi mà sao cậu không chạy đi"

"do tớ chủ quan thôi, lần sau tớ sẽ đập nó ra bã"

"cậu là pháp sư đấy chú ý máu vào"

"rồi rồi cậu như mẹ tớ đấy"

"giờ đi trả thù nó hay xuống tầng 63"

"trả thù"

"rồi đi thôi"

Đúng là không biết bảo vệ bản thân gì cả

-------------------------------------

con này

"chết tiệt, cậu đụng độ con gì vậy"

"sao vậy"

"mình cảm nhận được độ nguy hiểm của nó"

"hả, vậy chúng ta đánh bại được nó không"

"được chứ, cậu nghĩ chúng ta sẽ bỏ cuộc ngay lần đầu sao"

"haha" *lo lắng

nó có hình dáng khá bự con, và gai mọc đầy lưng, có 6 mắt, 6 chân, và chảy nhớt, tởm thật đấy, mấy con quái vật trong trên thế giới này đều xấu như vậy sao. Nó bắt đầu phóng gai tứ tung, tôi đã dùng cái khiên tạo tức thì bởi bản vẽ này, nhưng chỉ là sắt thôi nên không giữ được lâu nhỉ, phải tìm cách khác thôi, mọi nơi đều bị đóng băng rồi, có lẽ gai này có nhiều loại nhỉ, Phương Anh bắt đầu niệm chú phép rồi, tôi cũng làm thôi, tôi cầm thanh đại kiếm chạy qua cái khiên và tiến thẳng tới chỗ nó, cơ thể đầy lỗ vừa bắn gai trên người nó khá tởm, lợi dụng việc nó đã hết gai trên người, tôi định đập thẳng vào người nó nhưng sao nhanh thế, nạp đạn xong rồi à, đợt gai thứ hai bắt đầu bắn, tôi trong vô thức lợi dụng từng thớ cơ nhỏ nhắn của mình xoay kiếm lại và đâm xuống đất, lần này là lửa

"[đã miễn nhiễm]"

nhanh thật, tôi dơ tay ra bắt đầu hô

"|tê liệt|"

"[đang tê liệt]"

tấn công thôi

"[kháng thể quá cao, tê liệt đã bị vô hiệu hóa]"

cái gì, sao vô dụng vậy, tôi phải xoay cây đại kiếm lại và đẩy xuống, mặc dù trúng con chết tiệt đó, nhưng không gây ra sát thương là bao cả, tôi lùi lại, đợt thứ 3 bắt đầu

"niệm xong chưa"

"chưa"

nó bắn đợt thứ 3 ra, lần này là xuyên giáp, tôi tạo ra cục sắt dày 5m nhưng vẫn xuyên qua đâm trúng bụng tôi, mấy cái khác chỉ sượt qua, Phương Anh thì sao, may quá chỉ sượt qua chân thôi, nó bay có miếng thịt trên đùi à

"đau quá"

tôi không có thời gian để hồi phục ở đây, phải chiến đấu, đợt thứ 4 đã xong, lần này là độc à, phải làm gì đây, phải rồi, tôi tạo ra cái khiên thứ 2 cho bạn mình và giơ kiếm ngang, tư thế khụy đầu gối xuống 90°, dùng mặt kiếm và làm dày nó lên, và thẳng mượt hơn, chuẩn bị, nó bắt đầu phóng gai ra, tôi dùng hết sức đập mạnh vào gai của nó và nó bị phản sát thương, tuyệt vời

"tránh ra đi Linh, |mặt trời nhỏ nhân tạo|"

nó to quá, nó bắt đầu đốt mọi thứ xung quanh nó, mình mà ở gần đó chắc bị thiêu rụi luôn

"[đã miễn nhiễm]"

hả, miễn nhiễm cả lửa à

"[đã nhận điểm kỹ năng]"

wow, tận 1000 điểm, giờ mình làn gì đây

"nó chết chưa"

"rồi"

"nó mạnh thật đấy"

"đúng vậy, mình mệt quá"

"uhm, hình như cậu sắp cạn ma lực rồi"

"không phải cậu cũng vậy sao"

"đúng vậy ai da"

"lại đây tớ chữa thương cho"

"rồi"

"[đã đạt đủ điều kiện, tự động hồi phục đã lên 3 cấp]"

"giờ mới báo à"

"cái gì"

"k-không có gì"

"nghi lắm nha"

tôi cốc vào đầu cô ấy một cái

"đau, sao cậu đánh tớ"

"kệ tớ, |hỡi vết sẹo, đừng để lại, hỡi vết thương, biến mất đi, mọi sự đau đớn hãy hòa tan, hồi phục trung cấp|, rồi đấy"

"còn cậu thì sao"

"nó tự hồi phục ngay ấy mà"

"cậu có phải con người không vậy"

"đây là lần 2 cậu nói vậy rồi đấy"

"hahhhh, chứ ai lại có thể tự động hồi phục nhanh như thế kia chứ"

"thôi kệ đi, kỹ năng hết đấy haha"

"cười cái quần, nhưng mà con quái này đánh khó thật ha"

"đúng vậy, có lẽ nó là boss phụ"

"hả"

"boss phụ, nghe chưa"

"chưa nghe bao giờ"

"phải rồi, hồi xưa cậu có chơi tựa game nhập vai bao giờ đâu"

"này"

"xin lỗi, boss phụ đại khái là boss màn, nó giống như mấy đại tướng phải chiến đấu để ngăn chúng ta tới giết vua đấy"

"ra vậy, hiểu rồi"

"giờ đi tiếp đi hay nghỉ cái rồi đi"

"nghỉ tí đi giờ mình mua vài kỹ năng phòng thân đã"

"ok"

ummmmm, giờ mình có 1330 điểm kỹ năng, giờ lấy cái nào ta, ồ cái này ngon nè |sự phát triển| chi tiết xem (chỉ số của bạn sẽ tăng lên) umm, mô tả cùi mía thế, nhưng cũng được, nó lấy 1200 điểm kỹ năng hả, đắt thế, thôi kệ mua luôn

"xong rồi, cậu chọn gì"

"mình chọn |sự bảo hộ của pháp sư| và |tinh thông điều khiển ma pháp|, nó tốn tận 2000 điểm kỹ năng lận, mà mình còn 1000 điểm thôi"

"sao mà lắm thế"

"không phải tụi mình có 5000 điểm kỹ năng khởi đầu à"

"mình có 1000 à"

"haha mình hơn cậu rồi"

"kukkkk"

"cậu chọn gì"

"thì cái |sự phát triển|"

"hả, cái đắt lòi da đó hả"

"nó đắt lắm à"

"đắt chứ nó ngốn tận 300000 điểm kỹ năng lận đấy"

đắt thế á, sao bên mình rẻ vậy, hình như nó là kỹ năng bị động, hahhhh

"chắc là nó về thiên phú chiến sĩ đó"

"thiên phú thì liên quan quái gì đến kỹ năng"

"thì cái bảng kỹ năng này nó có thể thiên về thiên phú người dùng đó"

"sao cậu biết"

"đoán đại thôi, mà nó có thể đúng đấy chứ"

"hahhh, nghỉ xong rồi thì đi xuống tầng dưới thôi"

"hể~"

"cậu không đi à, không đi tớ bỏ cậu lại nha"

"đi chớ, chờ tớ với"

"nhanh lên"

"rồi~"