webnovel

Chương 1: Một kiêu tử vạn năm khó gặp?

"Trạch Nhi, Thần Nhi thế nào rồi? Có khá hơn chút nào hay chưa?"

Người tới một thân trường bào tay áo rộng màu xanh đen, khí tức mạnh mẽ mà trầm ổn, trên áo thêu kim trúc Kỳ Lân, càng làm lộ ra thân phận người tới tôn quý bức người, tướng mạo đoan chính, cương nghị, mang theo một cỗ khí tức uy nghiêm.

Cước bộ vội vàng, hiển nhiên là cấp tốc chạy tới còn chưa nghỉ ngơi được chút nào, thần sắc sốt ruột, nhìn ra được là đang rất lo lắng.

Nam tử ngồi ở bên giường trông coi đứng dậy, nhìn thấy nam nhân vội vàng kêu một tiếng: "Cha!"

Chính là Lâu Trạch, trưởng tử của tông chủ một trong ba tông phái lớn nhất, Phiêu Miểu Tông: "Tình huống của A Thần càng ngày càng nghiêm trọng, phải mau chóng chữa trị kinh mạch mà đệ ấy đã bị tổn thương, bằng không A Thần sau này cũng không biết là còn có thể tiếp tục tu luyện được nữa hay không..."

Thiếu niên nói chuyện mặc một thân cẩm phục màu tuyết trắng, trường sam ngọc lập, bên eo chỉ đơn giản đeo một chuỗi ngọc vân văn, tóc dài màu đen dùng cây trâm ngọc thanh trúc vấn lên, cả người từ trong ra ngoài tản mát ra một loại khí chất ôn nhuận như ngọc.

Ngẩng đầu lên, mặt như mỹ ngọc, dung mạo ôn nhã, thực sự là bộ dáng thiên nhân, nhưng lúc này vẻ mặt cũng sốt sắng và lo lắng như vậy, mày kiếm đẹp mắt cũng gắt gao nhíu lại, ánh mắt hàm chứa biết bao thương tiếc xót xa: "Cha, chúng ta không thể chờ thêm được nữa, A Thần đã nằm được nửa tháng, nếu không cứu đệ ấy thì thật sự không được nữa rồi, cha, con cầu xin người đấy! Hãy cứu lấy Thần đệ đi mà..."

"Trạch Nhi, con làm cái gì vậy, mau đứng lên! Cha sẽ nghĩ cách, cha nhất định sẽ nghĩ cách cứu chữa Thần Nhi, con cũng tranh thủ thời gian đi an ủi mẫu thân con một chút, thân thể bà ấy vốn đã không được tốt, bây giờ lại... haizzz——"

Lâu Chiếu còn chưa dứt lời đã thở dài một tiếng, hai cha con còn chưa suy sụp nhưng vẻ mặt đã lộ ra sự mệt mỏi quá độ, hiển nhiên đều đã bôn ba thật lâu trong nửa tháng này, mệt mỏi đến cực điểm.

"Hài nhi hiểu rõ."

Trong lúc nói chuyện, thiếu niên nằm trong trướng gấm được điêu khắc từ gỗ hoàng lê từ từ tỉnh lại, cố sức nhấc mí mắt lên: "Cha, huynh trưởng."

Có lẽ là bởi vì thật lâu rồi không nói gì, giọng nói khàn khàn yếu ớt, phối hợp với sắc mặt tái nhợt vô lực kia, càng khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.

"A Thần! A Thần, đệ thế nào rồi?"

"Thần Nhi? Con cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Lâu Thần đã mê man bốn năm ngày, từ lúc hắn bị thương trúng độc, về sau thì thời gian hôn mê cứ một lần lại dài hơn một lần, thiên phú của hắn cực cao, những việc này chính hắn đều có thể rõ ràng cảm giác được, trên tay đã không còn khí lực gì, hắn có thể cảm giác được ngón tay huynh trưởng nắm chặt bàn tay của mình, nhưng lại không có nổi một chút khí lực để nắm lại.

Hắn nhìn Lâu Trạch vẫn luôn ở bên cạnh mình một tấc cũng không rời, miễn cưỡng nở nụ cười nhẹ: "Cha, huynh trưởng, mọi người vất vả rồi."

"A Thần!" Lâu Trạch vốn là một người mềm lòng trọng tình, ngày thường lại có quan hệ rất tốt với thân đệ, tốt đến mức khiến người ta hâm mộ, bây giờ Thần đệ xảy ra chuyện, hắn làm sao có thể không thương tâm?

"Thần Nhi chớ sợ, cha nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp chữa khỏi cho con, con trai ta thiên chi kiêu tử, thiên phú hơn người, tuyệt đối sẽ không bị dừng lại tại đây, cha tuyệt đối sẽ không để con xảy ra chuyện!"

Lâu Chiếu nói xong liền thay Lâu Thần dém lại góc chăn, sắc mặt ngưtng trọng lại bước nhanh đi xa, Lâu Trạch tiến lên nắm tay Lâu Thần: "A Thần, đệ gắng kiên trì, ta cùng với cha nhất định sẽ tìm cách, mẹ còn đang chờ đệ, nhất định không được từ bỏ."

"Ca, lần này đệ ngủ bao lâu?"

"Bốn ngày."

Lâu Thần mệt mỏi khép mắt lại: "Huynh yên tâm đi, đệ vẫn chịu đựng được, đệ có thể làm được mà."

Lời hắn nói làm cho trong lòng Lâu Trạch lại càng thêm khó chịu muốn rơi nước mắt. Lâu Thần là kỳ tài tu tiên vạn năm khó gặp của giới tu tiên, đơn linh căn thiên cấp, bốn tuổi đã dẫn khí nhập thể, thiên phú đến mức biến thái, ngay cả vị Linh Diệp tôn thượng của Cửu Thiên Tông kia có lẽ còn sánh không bằng, nhưng cũng chính bởi vì tu vi thiên tài này, Lâu Thần từ khi sinh ra đã bị các thế lực khác nhau để ý rồi.

Tóm lại là hắn luôn luôn ở trong vòng xoáy nguy hiểm, đây còn không phải sao? Mười sáu tuổi, vừa mới trúc cơ không lâu, người của ma tu liền tìm tới cửa, nếu không phải Lâu Chiếu lúc ấy kịp thời chạy tới, sợ là Lâu Thần lúc ấy đã mất mạng rồi.

Cũng đủ thấy, đơn linh căn thiên cấp, đương thời có bao nhiêu oanh động, khắp nơi đều như hổ rình mồi, kiêng kỵ không thôi.

Thiên tài một khi ngã xuống, cả giới tu tiên cũng không phải là không có tiếng gió truyền ra, lúc Hạc Bạch nhận được thư mời qua linh hạc, lông mày ông không thể kìm nén được mà nhíu lại, ông cũng thật sự không nghĩ tới rằng, bè lũ ma giới cư nhiên đã lớn mật như vậy, không tiếc trả giá lớn cũng phải tiến vào Phiêu Miểu Tông để tiêu diệt Lâu Thần.

Lúc đó, Lục Tinh Nhiên sáu tuổi còn nằm sấp trong lòng ông ngủ trưa, ngáy khò khò giống như một con heo con, Hạc Bạch rũ mắt nhìn nhìn bé trai đang nằm trong lòng mình, khóe miệng khẽ cong, đưa tay véo khuôn mặt trắng nõn của Lục Tinh Nhiên, ngữ khí vẫn lạnh lùng như trước: "Dậy thôi."

Lục Tinh Nhiên ngủ không sâu, Hạc Bạch vừa nhéo một cái, cậu rất nhanh liền tỉnh lại, ngồi dậy mơ mơ màng màng dụi mắt: "Sư hụ?"

Hạc Bạch nhìn cậu một cái: "Đã sáu tuổi rồi, sao vẫn còn nhả chữ không rõ ràng, gọi sư tôn."

Lục Tinh Nhiên nửa ngày mới thanh tỉnh, vội vàng lấy lòng: "Sư tôn sư tôn sư tôn~"

Người hiện đại, cmn ai còn gọi là sư tôn nữa cơ chứ? Nghe trẻ trâu chết đi được, có được khum?

Nhưng Lục Tinh Nhiên cũng chỉ dám than thở ở trong lòng mà thôi. Cậu xuyên vào thế giới này đã sáu năm, hậu tri hậu giác phát hiện mình xuyên vào một quyển tiểu thuyết đam mỹ từng xem qua, bởi vì tác giả không chịu lấp hố, trong quyển sách kia, ngoại trừ nhân vật thụ chính, mấy vị đại lão "công" đưa tay liền vơ được cả nắm kia, ai cậu cũng chẳng dám đắc tội.

Chẳng qua là thời gian trôi qua quá chậm, sáu năm rồi, ngoại trừ sư tôn cùng đại sư huynh là hai vị "công" ra, những vị còn lại thì cậu nghe cũng chưa từng nghe qua, chứ đừng nói là gặp được.

Hạc Bạch vừa nhìn biểu tình của cậu, liền biết tiểu đồ đệ này lại không biết mình đang nghĩ lung tung cái gì, xoa xoa đầu cậu: "Đi tìm đại sư huynh của con, chúng ta phải đi xa một chuyến."

Lục Tinh Nhiên gật gật đầu, ngoài miệng rất nghe lời mà đáp lại, đôi chân nhỏ thì đã bình bịch bình bịch chạy đi xa rồi.

Vừa chạy vừa tính toán trong lòng, tiến độ trong tiểu thuyết đều là dựa vào nhân vật thụ chính mà tiến triển, Lục Tinh Nhiên trong sách là một nhị sư huynh pháo hôi, nhiệt tình như ánh mặt trời, về sau còn vì cứu nhân vật thụ chính mà cam nguyện ngăn cản một kiếm của ma tôn, rất nhanh đã cạp đất rồi.

Lục Tinh Nhiên xuyên thư tới đây cũng chẳng muốn ngu như vậy, tuy rằng cậu còn rất thích nhân vật thụ chính trong truyện kia, ngây thơ hồn nhiên, phẩm tính thiện lương, nhưng nếu bảo muốn cậu ta vì thụ chính mà chết thì ——

Khum cần phải zậy chớ, bro ~

Tuy nói cậu tới đây đã sáu năm, một mực tìm biện pháp để trở về, nhưng cũng không có đầu mối suốt sáu năm rồi, còn không bằng sống lại ở thế giới tu tiên này, dù sao sư tôn cùng với đại sư huynh đều đối xử rất tốt với cậu, bộ dạng còn đẹp như vậy, các chế nói có phải không?

Lục Tinh Nhiên sáu tuổi đã dẫn khí nhập thể, chính thức bước vào hành trình tu tiên, thiên phú của cậu không biến thái như những người khác, nhưng cũng được coi là ưu tú, là thủy - mộc song linh căn, hơn nữa còn rất thuần khiết, Hạc Bạch không hề có chút ghét bỏ nào, Lục Tinh Nhiên cảm thấy Hạc Bạch đã coi cậu như con trai mà nuôi, cho dù là phế linh căn, Hạc Bạch phỏng chừng cũng sẽ dùng thiên linh địa bảo để đút cho cậu đột phá kim đan.

"Sư huynh ~ Đại sư huynh ~ Sư huynh sư huynh! ~"

Một đường chạy bộ nhanh như gió xông lên Tiểu Diêu Phong, đại sư huynh Thẩm Hàn Khê lớn hơn Lục Tinh Nhiên năm tuổi đang nghe nhị trưởng lão giảng bài.

Nhị trưởng lão tóc hạc đồng nhan tức giận quăng cả ngọc giản: "Lục Tinh Nhiên!"

"Lão đầu ~ hê hê ~ nhị trưởng lão, con tới rồi đây!!!"

Nói xong liền giống như chim nhỏ nhào vào trong lòng nhị trưởng lão, chẳng khác gì một trái bom nhỏ.

Nhị trưởng lão hùng hùng hổ hổ, sắc mặt cứng đờ, vẫn là theo bản năng vội vàng đưa tay đỡ lấy người.

"Tiểu tổ tông, ta đang giảng học đấy! Sao ngươi lại tới đây?!"

_Hết chương 1_

Tác giả có điều muốn nói:

Lúc mới viết truyện này cũng là chưa có kinh nghiệm gì, thiết lập nhân vật thật ra mà nói thì có rất nhiều chỗ bị OOC rồi, lối hành văn không được tốt, để các bạn chê cười rồi, nếu không thích thì thoát ra, ai cũng có quá trình tiến bộ và tích lũy kinh nghiệm, cảm ơn độc giả đến đọc truyện của tôi.

Cấp bậc tu tiên: Luyện khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Độ Kiếp (cao nhất chỉ viết đến tu vi này).