"Con tới tìm đại sư huynh!"
Lục Tinh Nhiên ở trong lòng nhị trưởng lão còn chưa tới một phút đồng hồ đã chạy ra, xe nhẹ đường quen mà chạy thẳng đến chỗ ngồi của Thẩm Hàn Khê, giang cánh tay rồi nhảy lên lưng sư huynh nhà mình: "Sư tôn kêu đệ tới tìm huynh~."
Thẩm Hàn Khê gật đầu, ôm lục Tinh Nhiên dậy, một câu dư thừa cũng không hỏi, sau khi lễ phép nói lời tạm biệt với nhị trưởng lão liền cõng tiểu sư đệ hùng hùng hổ hổ của hắn cáo từ trước.
Một người nhỏ bé như vậy, ngược lại trông rất thành thục cẩn thận, khuôn mặt trước sau như một lãnh đạm hờ hững, đặt ở trong xã hội hiện đại thì rõ ràng chính là một khuôn mặt liệt cấm dục.
Lục Tinh Nhiên gần như đã tìm hiểu rõ thế giới bên này, quyển tiểu thuyết đam mỹ tên là "Tiên Kiếm Ân Cừu Lục" này xây dựng kết cấu bối cảnh rất lớn, cho nên lúc đó một thằng trai thẳng Lục Tinh Nhiên hoàn toàn không ý thức được mình đang đọc một bộ tiểu thuyết đam mỹ...
Cậu vẫn cho rằng nữ chính sẽ xuất hiện ở phần sau của truyện, liền kiên trì đọc tiếp, kết quả, mãi cho đến khi thấy được tin tác giả drop rồi mới kịp phản ứng lại rằng đây là một quyển tiểu thuyết đam mỹ.
Sau đó cậu còn đặc biệt thoát ra để tìm kiếm một vài đồng nhân văn có liên quan đến bộ truyện này, xem dàn fan của truyện này viết phân tích về các nhân vật lớn, sư huynh Thẩm Hàn Khê của hắn được rất nhiều người hâm mộ yêu thích, là nhân vật công chính, dù sao cũng có sắc đẹp có tu vi, một người đàn ông băng sơn cấm dục thâm tình đúng thật là hợp khẩu vị người ta quá mà.
Lục Tinh Nhiên nằm úp trên lưng Thẩm Hàn Khê yên lặng tính toán trong lòng, nghĩ thầm sư huynh cậu hình như không giống như những gì mà mọi người lý giải.
Thẩm Hàn Khê lớn hơn cậu năm tuổi, từ nhỏ sớm chiều làm bạn với cậu, nói là trúc mã trúc mã cũng không quá đáng, ngoại trừ sư phụ Hạc Bạch, đại sư huynh xem như là thân nhân duy nhất của cậu trên thế giới này.
Ngày cậu xuyên tới đây chính là từ trên trời giáng xuống, nếu không phải Hạc Bạch đưa tay đỡ cậu một cái, hôm đó phỏng chừng cậu đã trực tiếp dập mặt cái "bẹp" mà ngã chết rồi.
Cho nên mỗi khi Lục Tinh Nhiên lười biếng không muốn tu luyện, Hạc Bạch đều bày ra biểu tình vô cùng đau lòng nhức óc: "Nhớ năm đó, nếu không phải vi sư đưa tay đỡ lấy con thì...".
Lục Tinh Nhiên thật cmn muốn quỳ lạy sư tôn của cậu luôn rồi.
"Sư tôn người không cần phải nhiều lời, đồ nhi đi học ngay đây."
Sau khi cậu xuyên vào thế giới này, phát hiện, người đầu tiên bị OOC chính là sư tôn Hạc Bạch, đại danh đỉnh đỉnh Linh Diệp tiên tôn.
Hạc Bạch vừa mới tiến vào hóa thần kỳ, tuổi lại chỉ có hơn bảy mươi, tốc độ tu luyện khủng bố này, đặt ở toàn bộ giới tu tiên đều khiến cả đống người kinh hãi rớt hàm, người muốn làm đồ đệ của ông có thể xếp hàng từ tiên môn Cửu Thiên Tông đến tận ma giới.
Ấy vậy mà, bảo bối đặt trên đầu quả tim của Hạc Bạch lại là Lục Tinh Nhiên, kẻ có thiên phú kém xa bản thân ông và đại đệ tử Thẩm Hàn Khê của ông.
Lục Tinh Nhiên cảm thấy sư tôn của cậu thật sự mạnh đến đáng sợ, cậu có rất nhiều lần đều cảm giác được sư tôn của cậu tuyệt đối là đã nhìn ra cái gì, nhưng mà Hạc Bạch mỗi lần đều cười tủm tỉm, cho tới bây giờ cũng không vạch trần cậu.
Cậu đột nhiên nhớ tới trong mấy bộ phim hoạt hình thường nhắc tới ánh mắt ti hí kia...
QAQ Quả nhiên, mắt ti hí đều là quái vật!
Lục Tinh Nhiên tuy rằng thiên phú cũng không tồi, ở Cửu Thiên Tông tuyệt đối cũng là thuộc tính linh căn đứng đầu, nhưng so sánh với đại sư huynh đơn kim linh căn cùng sư tôn linh căn biến dị, liền có vẻ có chút không đủ nhìn.
Nhưng không hiểu tại sao, Hạc Bạch và Thẩm Hàn Khê lại đặc biệt thích đứa bé này.
Thẩm Hàn Khê luyện khí tầng sáu, tuổi này đạt tới luyện khí tầng sáu, thiên phú thật sự khủng bố, trong đám đệ tử đời mới của Cửu Thiên Tông, hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu.
Lục Tinh Nhiên đung đưa đôi chân nhỏ, một chút cũng không sốt ruột, nhìn thấy đóa hoa nhỏ xinh đẹp ven đường còn muốn kéo ống tay áo Thẩm Hàn Khê đi hái hai đóa.
"Đóa màu lam này cho sư huynh, màu tím cho sư tôn, đi đi đi, sư huynh xông lên!"
Lông mày Thẩm Hàn Khê khó phát hiện được mà giật giật mấy cái, vẫn bình tĩnh đứng lên, không nói một lời, cõng Lục Tinh Nhiên tiếp tục đi. Tiểu sư đệ này của hắn thường xuyên tuôn ra một vài lời nói kỳ quái mà bọn họ đều không tài nào hiểu nổi, sư tôn nói thân thế sư đệ rất tuyệt diệu, muốn hắn bảo vệ sư đệ thật tốt.
Hắn cũng nghe vậy biết vậy, dù sao thì đứa nhỏ Lục Tinh Nhiên này ở trong mắt hắn vĩnh viễn đều là em trai.
Một ngày nọ, lục Tinh Nhiên nghe được đại sư huynh nghiêm trang giải thích như vậy???
Đại ca à, nói thật nhé, tui cảm thấy anh đang mắng tui đấy.
Anh mới là em trai, cả nhà anh đều là em trai!
"Sư hụ~ Sư hụ~ Con cùng đại sư huynh đã về rồi nè! Sư hụ con còn hái hoa cho người nữa nè!"
Còn chưa bước vào tiên phủ của Linh Diệp tiên tôn, đã nghe thấy giọng nói trẻ con lanh lảnh của Lục Tinh Nhiên đều có thể vang truyền khắp đỉnh núi.
Hạc Bạch nhẹ nhàng cười cười, đặt sách xuống, chờ hai tiểu đồ đệ của mình.
Thẩm Hàn Khê vào cửa, vừa đặt Lục Tinh Nhiên xuống đất, tiểu sư đệ của hắn đã chạy ra ngoài như một cơn gió, một hơi chạy tới trước mặt Hạc Bạch, còn vui vẻ nhảy vài cái: "Nhìn nè! Hoa hoa xinh đẹp!"
Hạc Bạch nhìn cậu, chỉ khẽ gật đầu không nói gì, Lục Tinh Nhiên chạy quanh ông vài vòng, cuối cùng túm lấy tay áo ông làm nũng gọi người: "Sư tôn ——"
Mỹ nhân như trích tiên lúc này mới mặt mày vui vẻ, hơi cúi người.
Lục Tinh Nhiên vui vẻ đem một đóa hoa tím nhỏ vừa hái cài lên giữa mái tóc của Hạc Bạch.
Khuôn mặt lập tức liền đỏ lên, cậu trực tiếp nhào vào trong lòng Hạc Bạch, mỹ nhan thịnh thế của sư tôn nhà cậu thật là có lực sát thương lớn quá đi!
Thẩm Hàn Khê theo phía sau cũng đi tới, quy củ hành lễ: "Sư tôn."
"Hôm nay nhị trưởng lão giảng bài đều nói cái gì?"
"Đạo pháp."
"Có thu hoạch gì không?"
Thẩm Hàn Khê gật đầu.
"Lâu tông chủ của Phiêu Miểu Tông phái linh hạc truyền thư cho ta, chúng ta lập tức khởi hành, Khê Nhi con dẫn Tinh Nhiên đi chuẩn bị một chút."
"Vâng."
Lục Tinh Nhiên im lặng nghe xong cuộc đối thoại giữa hai người, trong lòng đang nghĩ đại sư huynh này quả nhiên vẫn là quá mức kiệm lời như vàng.
Chỉ có điều, cài đóa hoa lan nhỏ lên trông vẫn rất đẹp mắt, hê hê hê!
Bởi vì muốn dẫn theo Thẩm Hàn Khê và Lục Tinh Nhiên cùng đi xa, Hạc Bạch trực tiếp vung tay lên, gọi ra một chiếc thuyền tiên. Kiếp trước Lục Tinh Nhiên cho đến khi chết còn chưa từng ngồi thuyền ra biển, không nghĩ tới ở thế giới này sớm như vậy đã được cảm nhận rồi.
"Sư tôn không hổ là sư tôn, quá chịu chơi! Đúng là người có tiền!"
Hạc Bạch và Thẩm Hàn Khê gần như đã miễn dịch với những lời quái dị của Lục Tinh Nhiên, nhưng sau khi lên thuyền, Lục Tinh Nhiên vẫn bị Hạc Bạch đặc biệt ra lệnh cảnh cáo.
"Tinh Nhiên, con còn nhỏ, ở bên ngoài nhất định phải theo sát vi sư và đại sư huynh, biết không? Còn nữa, tận lực nói ít lại, con hiểu vi sư đang nói đến cái gì rồi đấy."
Lục Tinh Nhiên nghe lời gật gật đầu: "Tại sao chúng ta phải đi Phiêu Miểu Tông ạ?"
"Bởi vì bên kia có một tiểu ca ca bị bệnh rất nặng, cần vi sư đến coi sao."
Lục Tinh Nhiên nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, cậu nhớ rõ trong sách hình như có một đại lão "công" họ Lâu, hìn như gọi là Lâu Trạch, hắn còn có một người em trai, trong sách nói rằng đó là người qua đường Giáp phế vật.
Nhưng cậu xuyên vào thế giới này nghe thấy rõ ràng không phải là như vậy, em trai Lâu Trạch, Lâu Thần mới là nhân tài duy nhất trong thế hệ mới. Sư tôn rõ ràng đã nói thiên phú của y là khủng bố nhất đại lục, làm sao có thể là phế vật được?
Nghe đồn, y bốn tuổi dẫn khí nhập thể, mười bốn tuổi đã đạt tới luyện khí đỉnh phong, nếu không phải bởi vì trúc cơ sẽ cố định dung mạo, y cứng rắn chờ hai năm, mười sáu tuổi mới trúc cơ, thần thoại truyền thuyết có khả năng còn phải khoa trương thêm mấy phần.
Cậu kéo tay Hạc Bạch: "Tiểu ca ca tên là gì ạ?"
"Là người mà vi sư đã nhắc tới với các con, Lâu Thần."
Vẻ mặt Lục Tinh Nhiên quả nhiên hiện lên biểu tình giống như ăn dưa bị nghẹn.
Đệt đệt đệt, thế nên thiên tài đây là bị bệnh mà ngỏm ở đây luôn á hả???
Ôi mẹ ơi, lại là cái loại tình tiết khiến người ta đau lòng này QAQ
_Hết chương 2_
Tác giả có lời muốn nói:
Lâu Thần: Đỡ ta dậy, ta cảm thấy mình có thể giải thích một chút.
Lục Tinh Nhiên: Tiểu sư thúc, ngài mau nằm xuống, hiuhiuhiu QAQ, vết thương của ngài rất nghiêm trọng *khóc thút thít*
Lâu Thần: ...Ta không sao, thực sự, không có bị phế
Lục Tinh Nhiên *che miệng*: Hu hu hu sư tôn ơi, tiểu sư thúc ngài ấy đều nói lời mê sảng rồi kìa.